Editor: AnnYang
Beta
-er: Yulmi2704
Hả, phương thức liên lạc?
"Ý tôi không phải như vậy." Giản Ngôn càng thêm lúng túng, anh ta nói như thể cô cố ý muốn số điện thoại của anh ta vậy.
Hạ Tu lại thật sự lấy điện thoại của mình ra, bấm một dãy số. Lúc này điện thoại trong túi Giản Ngôn reo lên, cô lấy ra nhìn, là số lạ.
Tôi vừa gọi đấy.
Hạ Tu nói rồi ngắt cuộc gọi, bỏ lại vào trong túi áo: Cô lưu vào đi.
Giản Ngôn nhìn dãy số trên màn hình, hơi nghi ngờ:
"Làm sao anh biết số điện thoại của tôi?"
"CV của cô có viết, nhân viên của Mộng Huyễn Y Thụ đều do tôi tự mình lựa chọn, số điện thoại của nhân viên tôi đều lưu lại."
Ra là vậy.
Giản Ngôn gật gật đầu, đúng là CV bắt buộc phải có số điện thoại. Nhớ lại lúc trước anh ta nói toàn bộ nhân viên ở Mộng Huyễn Y Thụ anh ta đều mời ăn cơm, Giản Ngôn nửa cố tình nửa nghiêm túc hỏi:
"Vậy mọi nhân viên đều có số điện thoại của anh sao?"
Hạ Tu cười nói: Ừ.
Anh nhìn đồng hồ trên tay, nói với cô:
"Nếu chúng ta cứ nói chuyện thì sẽ không còn thời gian ăn cơm nữa."
Giản Ngôn: ….
Bởi vì thời gian có phần gấp gáp nên Hạ Tu dẫn cô tới một nhà hàng Nhật trong trung tâm thương mại gần đó ăn sushi.
"Thật xin lỗi, ăn như này có phần giản dị."
Hạ Tu cảm thấy có chút không tiện.
"Không sao, không sao." Giản Ngôn liên tục xua tay, nhà hàng sushi này chẳng thể gọi là giản dị được, hơn nữa bọn họ toàn gọi thịt là thịt.
Hạ Tu cười, nói:
"Lần sau nếu có cơ hội tôi sẽ mời cô ăn lần nữa."
"Thật sự không cần phải khách khí như thế." Giản Ngôn cầm ly trà trước mặt uống một hớp, có phần hơi khách sáo. Hạ Tu nhìn đĩa mù tạt bên phía mình, hỏi cô:
"Cô có muốn ăn mù tạc không?"
"Tôi tự lấy là được rồi."
Giản Ngôn nhanh tay cầm đĩa mù tạt đang ở trong tay anh, bóp một miếng lớn vào chén mình.
Lông mày Hạ Tu nhướng lên:
"Khẩu vị của cô thật nặng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!