Khi Lan Đình Phương đến bệnh viện thăm Nguyên Anh Hùng, đã là ngày thứ mười sau khi Nguyên Anh Hùng nằm viện. Trong mười ngày này Liên Hảo luôn ở tại bệnh viện.
Ngày đó Liên Hảo trở lại Thanh Nguyên, đã từng rất thân mật khăng khít lại trở thành hoàn toàn không nói nên lời.
"Cám ơn anh, Nguyên Anh Hùng, cám ơn anh đã cứu cô ấy." Lan Đình Phương vừa đến liền đi thẳng vào vấn đề, nói rõ lập trường: "Sở dĩ chờ đến bây giờ mới đến nói với anh lời cám ơn là vì gần đây Liên Hảo luôn chăm sóc cho anh, tôi không muốn nhìn thấy cảnh tượng kia. Tuy rằng biết rõ đó đều là vì anh cứu cô ấy, cô ấy đối tốt với anh cũng là lẽ đương nhiên."
Nguyên Anh Hùng ngồi ở trên xe lăn, còn không có chờ anh sắp xếp lại ngôn ngữ tiến hành phản bác lại, những lời nói tiếp theo của Lan Đình Phương đã khiến cho anh phải dở khóc dở cười, cũng hận đến nghiến răng.
"May mắn là con dao kia không có cắm ở trên người cô ấy, bằng không, tôi sẽ nổi điên."
Nguyên Anh Hùng thật sâu thở ra một hơi, mái tóc lòa xòa trên trán cũng chuyển động theo.
"Lan Đình Phương, cứu Liên Hảo là việc tôi phải làm, không cần anh đến trước mặt tôi nói những lời vô nghĩa này. Còn nữa, có vẻ như anh đã nhầm lẫn gì chăng? Liên Hảo là vợ của tôi, là mẹ của Tiểu Long. Anh hiện tại lấy thân phận gì đến nói với tôi những lời này? Anh không biết là những gì mà anh đã làm với tôi đã vi phạm pháp luật? Nhưng vì anh cũng cứu mạng tôi, tôi sẽ không nộp đơn tố cáo, về phần anh lừa gạt Liên Hảo, hiện tại tôi đang suy nghĩ có nên nói với cô ấy hay không."
"Hơn nữa, sự thật chứng minh tôi có thể vì Liên Hảo làm ra bất cứ điều gì. Anh có biết tôi đã vui sướng như thế nào khi con dao đó đâm vào tôi không? May mắn thay! Con dao đó đã không đâm vào Cố Liên Hảo, nếu không thì sẽ đau đến mức nào chứ?"
"Bây giờ, anh còn cảm thấy tôi không đủ yêu cô ấy nữa không?"
Nguyên Anh Hùng một hơi đem những lời này nói ra.
Lan Đình Phương trầm mặc, một lúc sau, anh bước đến phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía Nguyên Anh Hùng.
"Có lẽ đi! Anh yêu Liên Hảo, có lẽ rất yêu rất yêu, nhưng mà, người Liên Hảo yêu không phải là anh, người cô ấy yêu là tôi, đây là lập trường để hôm nay tôi đến nơi này nói lời cám ơn với anh."
Trong lòng Nguyên Anh Hùng đau nhói, anh hiểu rất rõ những lời nói trí mạng này của Lan Đình Phương.
"Ai nói Liên Hảo không yêu tôi?" Nguyên Anh Hùng thì thào nói: "Ai nói? Thời điểm ở bên tôi Liên Hảo rất vui vẻ, chúng tôi dự định cùng nhau đi du lịch, chúng tôi dự định cùng nhau mua đảo, chúng tôi cũng lên kế hoạch về việc ngày kỷ niệm ngày cưới sẽ trải qua như thế nào, chúng tôi..."
"Hơn nữa, không phải Liên Hảo đã từng nói rồi sao? Cô ấy yêu tôi, yêu tôi giống như người yêu, yêu tôi giống như một người vợ, yêu tôi giống như một người mẹ..."
Nói đến đây, Nguyên Anh Hùng cảm thấy những lời này càng giống như đang thuyết phục chính mình hơn.
"Đúng vậy, cô ấy yêu anh, nhưng đó là một loại tình yêu khác. Nguyên Anh Hùng, cô ấy vĩnh viễn sẽ không bởi vì anh ở cùng một người phụ nữ khác mà thay đổi tính tình với anh, mặt nặng mày nhẹ, hoặc là châm chọc khiêu khích anh."
Nguyên Anh Hùng vô lực tựa vào trên xe lăn, người đàn ông này luôn có biện pháp khiến cho vết thương trong lòng anh càng thêm sâu.
"Người Trung Quốc có một câu nói "Dao sắc chặt đay rối", hiện tại, mối quan hệ giữa ba chúng ta cũng giống như mớ hỗn độn đó vậy. Nếu bắt Liên Hảo phải lựa chọn, cô ấy nhất định sẽ rất khổ sở, tôi chỉ hy vọng Nguyên Anh Hùng tiên sinh sẽ nghe theo trái tim của mình, trái tim anh sẽ giúp anh nhìn nhận một cách rõ ràng."
Sau khi nói xong những lời này, Lan Đình Phương rời khỏi cửa sổ, lấy ra một tờ báo buổi sáng từ trong chiếc túi mà anh mang đến và đưa nó đến trước mặt Nguyên Anh Hùng.
Nguyên Anh Hùng mở tờ báo buổi sáng kia ra, rõ ràng thấy được hình ảnh Lan Đình Phương đang thân mật nói chuyện cùng với một người phụ nữ trẻ, người phụ nữ trẻ kia cười một cách vô cùng xinh đẹp, cô ta nửa tựa vào trong lòng Lan Đình Phương, Lan Đình Phương cúi đầu chăm chú nhìn vào cô ta, hình ảnh như vậy nhìn thế nào cũng đều làm cho người ta không khỏi sinh ra suy nghĩ mờ ám.
Bên dưới hình minh họa còn kèm theo một tiêu đề:
-
--- Lan Đình Phương và S tiểu thư cùng bước ra khỏi một câu lạc bộ tư nhân vào giữa khuya, cử chỉ hai người thân mật, có tin đồn, bởi vì những ngày gần đây Truyền thông Á Thái quấn vào một loạt phong ba, S tiểu thư không rời không bỏ, hai người hư hư thực thực hoạn nạn gặp chân tình.
Lan Đình Phương chỉ vào bài báo này: "Nguyên Anh Hùng, anh có muốn biết sau khi Liên Hảo nhìn thấy thứ này sẽ có phản ứng gì hay không?"
Nguyên Anh Hùng gấp tờ báo lại ném ở một bên.
"Lan Đình Phương, anh không thấy là những việc làm của anh rất ngây thơ sao? Giống như những gì đã xảy ra ở trường đua, lần này anh lại muốn tôi rơi vào bẫy nữa?"
"Tôi không có bẫy anh, tôi chỉ hy vọng anh nhìn rõ sự việc."
Anh ngồi xuống, chống lại ánh mắt của Nguyên Anh Hùng.
"Nguyên Anh Hùng, anh dám không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!