Chương 98: Trước khi nhớ, sau khi quên(23)

Khi Lan Đình Phương chạy đến bệnh viện, Liên Hảo đang ngơ ngác ngồi ở bên ngoài phòng giải phẫu. Cô ngồi một mình ở nơi đó, ánh mắt gắt gao nhìn về phía cánh cửa của phòng giải phẫu kia. Đèn thông báo bên ngoài phòng giải phẫu đang hiển thị cuộc giải phẫu đã tiến hành được hai giờ bốn mươi chín phút.

"Liên Hảo.." Lan Đình Phương đặt tay lên vai Liên Hảo, lúng túng gọi, kỳ thực anh cũng không biết mình nên nói cái gì, chỉ là anh muốn gọi cô, giống như chỉ có làm như vậy thì anh mới có thể xác định được giờ này khắc này cô vẫn thuộc về anh.

"Suỵt..." Liên Hảo giơ ngón trỏ lên đặt ở trên môi, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm phòng giải phẫu, nhỏ giọng nói: "Đừng nói chuyện, đừng quấy rầy bác sĩ."

Trông cô như một đứa trẻ sợ hãi trước nguy hiểm.

Lan Đình Phương ngồi xuống bên cạnh cô.

Hơn bốn giờ sau, đèn giải phẫu tắt, cửa phòng mổ mở ra, Liên Hảo muốn từ trên chỗ ngồi đứng lên, lại phát hiện bản thân không có một chút sức lực nào cả.

Đôi tay anh đỡ lấy cô.

"Đình Phương, anh đi hỏi bác sĩ đi, em không dám đi hỏi." Dường như lúc này cô mới nhận ra rằng anh đã đến, cô liếm miệng, cúi đầu, giải thích: "Em là một người vô cùng đen đủi, em sợ.."

Lan Đình Phương gật đầu và bước đến chào hỏi vài bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Vị bác sĩ đầu tiên bước ra có vẻ mệt mỏi, gật đầu với anh. Vị bác sĩ trẻ bên cạnh anh ta muốn nói gì đó thì một thân ảnh đã vụt tới che ở trước mặt Lan Đình Phương, kéo lấy tay của vị bác sĩ vừa mới gật đầu kia.

"Bác sĩ, anh gật đầu có phải đại biểu cho việc Anh Hùng không có việc gì?" Cô kích động hỏi anh ta, nói năng lộn xộn: "Gật đầu hẳn là đại biểu cho không có việc gì đi, bác sĩ, đúng không? Có đúng không?"

"Đúng vậy! May mắn là con dao kia không có thương tổn đến gan, hơn nữa bệnh nhân còn được cứu kịp thời, bạn của cô sẽ tỉnh dậy sau thời gian gây mê 24 giờ."

Liên Hảo ôm chầm lấy bác sĩ. Cô nói với anh ta: "Bác sĩ, tôi sẽ cả đời biết ơn anh, bác sĩ, chắc là anh không biết, người ở bên trong đối với tôi quan trọng như thế nào, bác sĩ...."

Lan Đình Phương kéo Liên Hảo ra khỏi vòng tay của bác sĩ: "Được rồi, Liên Hảo, để bác sĩ Trâu đi nghỉ ngơi đi, anh ấy đã đứng giải phẫu trong một thời gian rất dài rồi."

Lúc này Liên Hảo mới nhớ ra, cô cúi đầu trước vị bác sĩ kia: "Bác sĩ, Anh đi thong thả."

Những bác sĩ ấy đã đi xa, nhưng Liên Hảo vẫn ở nơi này cúi đầu với những bóng lưng ấy.

Lan Đình Phương thở dài, anh ôm lấy Liên Hảo: "Được rồi, được rồi, sau này lại cảm ơn anh ấy cũng không muộn. Cố Liên Hảo, bây giờ em nên đi ăn cơm, em vẫn còn chưa ăn cơm trưa đâu!"

"Ăn cơm?" Liên Hảo nhìn anh vài giây, lắc đầu: "Không được, bây giờ em muốn đi xem Anh Hùng, bây giờ em phải gặp anh ấy, em phải đi gặp anh ấy."

"Bây giờ em còn không thể đi gặp anh ấy được, phải đợi y tá chuyển anh ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt thì em mới có thể gặp được, đây là quy tắc của bệnh viện."

"Vậy à!" Liên Hảo lại nói: "Vậy thì em sẽ ở trong này đợi y tá chuyển anh ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt."

Lan Đình Phương đột nhiên trở nên tức giận, anh nắm lấy tay Liên Hảo, kéo cô đến trước gương: "Em muốn để cho Nguyên Anh Hùng nhìn thấy bộ dạng người không ra người ma không ra ma này của em sao?"

Trên khuôn mặt của người trong gương có vài dấu vân tay, đây là do Nguyên Anh Hùng lưu lại. Cái tên mình đồng da sắt kia nói với cô rằng anh không đau một chút nào cả, còn phân tích với cô vì sao mình lại không đau. Lúc đại học anh đã từng được học qua, nói một người sẽ bởi vì hưng phấn mà sinh ra một hoocmon gọi là adrenaline cao hơn bình thường vài lần, thậm chí còn gấp trăm lần, những adrenaline đó sẽ làm tê liệt các giác quan và không hề gây ra đau đớn.

Anh nói sở dĩ anh hưng phấn như vậy là vì tính cách vốn có của anh, anh nói ba chữ Nguyên Anh Hùng này là đại diện cho chính nghĩa. Anh nói rằng khi anh còn rất trẻ, anh đã mơ ước trở thành một anh hùng từ bỏ chính mình để cứu người khác, anh nói....

Anh không ngừng nói cho đến tận khi hôn mê.

Thật sự là một tên nói nhảm, làm thế nào mà Nguyên Anh Hùng lại trở thành một tên nói nhảm như thế chứ?! Thời điểm mới gặp anh, anh rất lạnh lùng, lông mi khẽ chớp, đứng khoanh tay, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô liếc mắt một cái, nói với Amy: "Amy, anh nghe xem người phụ nữ điên này đang nói cái gì?"

Khi đó, Liên Hảo nói: "Nguyên Anh Hùng, là dì Đại Thiến muốn tôi đến. Dì ấy đã giao di sản quý giá nhất của mình cho tôi, di sản ấy chính là anh."

Nước mắt cô chảy dài, làm nhòe đi vết máu trên mặt, Lan Đình Phương nâng mặt Liên Hảo lên, dùng cổ tay áo từng chút một lau khô mặt cho cô.

Khi Nguyên Anh Hùng tỉnh lại, Liên Hảo đang ngồi ngẩn người nhìn anh, tựa như lão tăng nhập định, anh há miệng thở dốc, cảm thấy như mọi dây thần kinh trên cơ miệng đều phát đau.

"Cố Liên Hảo, anh biết bản thân anh sẽ không dễ dàng chết như vậy." Nguyên Anh Hùng thật sự bị bất ngờ bởi giọng nói của chính mình. Tại sao âm thanh của một người đàn ông trưởng thành lại nghe giống như tiếng muỗi vo ve, và phải dùng rất nhiều sức mới có thể nói chuyện được?!

"Ừ!! Nguyên Anh Hùng, anh không có chết." Liên Hảo gật đầu.

Từ nhỏ Nguyên Anh Hùng đã rất thích xem phim Hồng Kông. Khi còn là một cậu bé, anh luôn bắt chước một số câu thoại trong phim Hồng Kông và nghĩ rằng anh là người sành điệu. Anh thích Thành Long, thích Lý Liên Kiệt, gần nhất là mê Diệp Vấn. Liên Hảo còn nhớ có một thời gian anh còn muốn đến một võ quán ở San Francisco để học Vịnh Xuân quyền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!