"Nguyên Anh Hùng, sau vài ngày nữa em sẽ phải rời khỏi Bắc Kinh. Nguyên Anh Hùng, trước khi rời khỏi Bắc Kinh, trong mấy ngày này em muốn đối với anh ấy thật tốt."
Liên Hảo ở bên tai Nguyên Anh Hùng thông báo cho anh một tin tức như vậy.
Âm nhạc sôi động lại đổi thành nhạc nhẹ, Nguyên Anh Hùng ngừng lại, Liên Hảo cũng ngừng theo. Đứng ở giữa sàn nhảy, mặt cô bởi vì xoay tròn nhiều lần mà đỏ bừng, giống như màu sắc của quả táo đỏ trong nông trại của một người bạn cùng lớp cách đây nhiều năm trước, vài sợi tóc rơi xuống trên mặt cô.
Cố Liên Hảo của giờ phút này rất quyến rũ, quyến rũ Nguyên Anh Hùng, khiến cho cơn tức giận của anh không thể nào phát ra nỗi.
Thật sâu thở ra một hơi, anh đem những sợi tóc mềm như tơ nhẹ nhàng vén ra sau tai cô, thở dài.
"Cố Liên Hảo, hôm nay em rất xinh đẹp, cho nên, anh không nỡ lòng nào nổi giận với em. Cố Liên Hảo, em có thể đối tốt với anh ta, như những gì mà em đã nói, giúp anh ta gội đầu, nấu cơm, phơi chăn, vì anh ta mà lưu một ngọn đèn, ngoài ra không hơn, nhớ kỹ, nếu vượt qua những điều này anh sẽ thật sự tức giận."
Liên Hảo gật đầu liên tục, dùng phương thức mà Nguyên Anh Hùng thích nhất, làm một cái quân lễ theo tiêu chuẩn hải quân nước Mỹ: "Đã biết, thưa chỉ huy".
Chỉ với một cái liếc mắt vô tình, Liên Hảo bắt gặp dáng người màu trắng hình như đang bước về phía bọn họ.
Lan Đình Phương đứng ở giữa bọn họ, mỉm cười: "Liên Hảo, chúng ta khiêu vũ đi."
Tin chắc rằng, bởi vì sự có mặt của Lan Đình Phương, sàn nhảy lúc này đã trở thành địa điểm gây sự chú ý của tất cả mọi người. Những vị khách quý có mặt đều cơ hồ đem ánh mắt hướng đến trên người anh.
Liên Hảo thật sự xem mình và Lan Đình Phương là hai người bạn cũ, ở trước mặt mọi người mỉm cười, không một chút phân vân đem tay mình đặt vào lòng bàn tay của anh.
Bài hát chủ đề của bộ phim Waterloo Bridge chậm rãi vang lên, bản nhạc mang giai điệu xưa cũ này dường như gợi lên cảm xúc của những đôi nam nữ lớn tuổi, bọn họ kéo nhau bước vào sàn nhảy, cùng âm nhạc ôn lại những ngày xưa cũ.
Nhìn xuyên qua bờ vai của Lan Đình Phương, Liên Hảo thấy được bóng lưng rời đi của Nguyên Anh Hùng. Buông xuống ánh mắt, cô duyên dáng bước theo giai điệu của nhạc đệm, tiến về phía trước, lui ra phía sau.
Mẹ cô rất thích bộ phim điện ảnh cũ này, là phim trắng đen, gặp gỡ bất ngờ, yêu nhau, chiến tranh, chia lìa, gặp lại, và cuối cùng kết thúc cuộc đời. Những chính trị gia từng bại dưới tay bà đã gọi bà là người phụ nữ cường ngạnh, nhưng người phụ nữ ấy mỗi lần xem bộ phim cũ này đều sẽ khóc, mũi cũng hồng hồng.
Mẹ nói việc không được nhìn mặt bà ngoại lần cuối cùng đã biến thành một lỗ thủng lớn trong tim bà. Thật ra, ở trong tim Liên Hảo cũng có một lỗ thủng lớn như vậy.
"Sao vậy em?" Anh ôm cô, ở bên tai cô thì thầm hỏi.
"Em nhớ mẹ em." Liên Hảo nhìn chằm chằm vào cổ áo tây trang của anh, cổ áo lập thể được viền cạnh màu trắng.
Cơ thể Lan Đình Phương cứng đờ. Anh nhớ đến khi đó Kha Oánh hỏi anh, lúc mẹ Liên Hảo gặp chuyện không may thì anh đang ở nơi nào? Đúng vậy, khi đó có lẽ anh đang ở cùng Bách An Ny? Lúc cô cô linh nâng tro cốt mẹ cô về nước, lúc cô một thân một mình đứng ở trên lễ truy điệu, lúc cô đem tro cốt mẹ cô đưa đến bên cạnh bà ngoại, có lẽ anh đều ở cùng Bách An Ny.
"Thực xin lỗi, Liên Hảo!" Lan Đình Phương cực kỳ khó khăn buông ra một câu: "Mẹ...."
"Đừng..." Liên Hảo cuống quít ngăn Lan Đình Phương lại, trong lòng hoảng loạn không khác gì một con nai lọt vào vòng vây của thợ săn ở trong rừng.
Đem sự hoang mang rối loạn cùng khẩu khí kia áp chế, Liên Hảo lại một lần nữa thẳng lưng đuổi kịp tiết tấu bản nhạc, thật sâu hít vào một hơi: "Chúng ta đừng nói đến những việc này, chúng ta khiêu vũ đi."
Lan Đình Phương thở phào nhẹ nhõm, anh siết chặt eo Liên Hảo, kéo cơ thể của cô ép sát vào người mình, để đầu cô có thể thoải mái tựa vào ở trên lồng ngực của anh.
"Được, chúng ta không nói gì nữa cả, chúng ta chỉ khiêu vũ."
Nguyên Anh Hùng vừa mới uống xong một ly Cocktail, một đám người liền không hẹn mà cùng nhau kéo đến. Sau khi nói mấy câu, Nguyên Anh Hùng mới sáng tỏ, người đến tìm anh hầu như đều là phái nam, cũng bởi vì họ biết anh có quen biết với người bạn thân nhiều năm của Lan Đình Phương. Phụ nữ thì đến thăm dò, chẳng hạn như người mà Lan Đình Phương mang đến có quan hệ gì với Lan Đình Phương, bản thân anh cùng người mà Lan Đình Phương mang đến có quan hệ gì?
Bọn họ thật sự không thể không đem anh tiến cử vào mối quan hệ tam giác này.
Nhìn quanh bốn phía, không thấy Amy đâu cả, cái tên người Ý cẩu thả này nhất định là lại phát tác cơn nghiện thuốc lá. Nguyên Anh Hùng chỉ có thể triệt để giả ngu, dường như, mọi người không muốn dễ dàng buông tha cho anh, vẫn như cũ lải nhải không ngừng.
Khi sự nhẫn nại của Nguyên Anh Hùng sắp bị đám người này rút cạn thì có một nam phục vụ đến nói với anh Amy đang ở phòng hút thuốc chờ anh.
Nguyên Anh Hùng đi theo nam phục vụ đi tới phía đông của hội trường, khi tới gần lối đi nhỏ rời khỏi hội trường buổi tiệc kia, Nguyên Anh Hùng quay đầu nhìn về phía Liên Hảo cùng Lan Đình Phương trong sàn nhảy. Lễ phục của bọn họ đồng nhất với nhau càng tăng thêm sự hài hoà. Làn váy cô lay động, ống quần anh thẳng tắp.
"Ha, ha, Nguyên Anh Hùng." Nguyên Anh Hùng vỗ vỗ mặt mình: "Phải có tinh thần của một kỵ sĩ."
Khi Nguyên Anh Hùng đi khỏi, Lan Đình Phương cũng mang theo Liên Hảo rời khỏi sàn nhảy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!