Thành thật mà nói, Nguyên Anh Hùng cảm thấy việc tham gia những buổi tiệc ăn mặc trang trọng như thế này thật sự không thú vị một chút nào, nhất là buổi tiệc đêm nay khiến anh cảm thấy quá bối rối. Anh cùng Amy lúc này không khác gì một món hàng đi theo phía sau Phương Hữu Vi đến trước mặt những thành viên trong hội đồng quản trị của công ty, bắt tay, mỉm cười, khách sáo, sau đó, một vị giám đốc lõi đời nào đó vỗ vỗ vai anh: "Tôi đã xem qua tiết mục mà cậu chủ trì, rất tuyệt, có tiền đồ."
Nghe nói ở Trung Quốc, đây là một loại kiểu cách quan liêu.
Đương nhiên, cũng có một vài người giống như anh, bọn họ cũng là người mới mà Truyền thông Á Thái muốn cân nhắc. Giai đoạn này là giai đoạn Truyền thông Á Thái tiếp nhận nhóm người chủ trì mới, bất quá, những vị người mới kia hiển nhiên tốt hơn anh nhiều, biểu cảm trên mặt bọn họ trông rất thành khẩn, mang trên mặt bộ dạng dốc lòng học hỏi, bắt tay cũng phải cúi người bốn mươi lăm độ tiêu chuẩn.
Amy chạm vào người anh, trên mặt Nguyên Anh Hùng lập tức xuất hiện tươi cười, miệng không ngừng nói cảm ơn, cảm ơn.
Cảm ơn? Cảm ơn cái quỷ gì! Sau khi từ Malaysia trở về cũng chỉ nghỉ ngơi được hai giờ, anh cũng không phải là người máy không cần nghỉ ngơi. Càng làm Nguyên Anh Hùng phiền lòng là điện thoại bị Amy tịch thu. Liên Hảo nói đến thăm kết quả ngay cả một cái bóng cũng không thấy, càng quá đáng là ngay đến điện thoại cũng không gọi, không biết đã bị cái tên Lan Đình Phương kia vác đi đâu rồi!
Thời gian trôi qua, người tiến vào hội trường càng lúc càng nhiều, một ông chú bụng phệ áo mũ chỉnh tề kéo theo bạn gái trang điểm đậm, những người đàn ông ăn mặc thời thượng nắm tay những người phụ nữ cũng ăn mặc thời thượng như vậy nối đuôi nhau ngồi vào bàn. Nghe nói tới tham gia buổi tiệc này còn có những nhà đầu tư quảng cáo, cũng có công ty đầu tư phim ảnh. Nguyên Anh Hùng thật sự muốn ói, không biết bọn họ còn muốn anh phải nịnh bợ cái bến tàu cỡ nào nữa, vòng giải trí ở Trung Quốc đều nâng đỡ người mới như thế này sao?
Cuối cùng, lương tâm Amy cũng trỗi dậy, đem điện thoại trả lại cho anh. Nguyên Anh Hùng vừa mới cầm điện thoại trên tay liền ngay lập tức chạy đến một chỗ tương đối không quá chú ý, gọi cho Liên Hảo.
Một lúc lâu, mới có người nhận máy.
"Nguyên Anh Hùng." Giọng của cô giống như xa cũng giống như gần.
"Liên Hảo." Không hiểu sao trong lòng Nguyên Anh Hùng có hơi buồn, thủ đô Bắc Kinh cổ kính này dường như đem khoảng cách giữa anh cùng Liên Hảo kéo xa.
Bởi vì thủ đô Bắc Kinh cổ kính này có một Lan Đình Phương, thời gian Nguyên Anh Hùng cùng Cố Liên Hảo ở chung chỉ bằng một phần tư so với thời gian của Lan Đình Phương cùng Cố Liên Hảo.
Nguyên Anh Hùng cho tới bây giờ luôn biết thời gian là mạnh nhất, điều mà anh sợ hãi nhất chính là sợ bản thân thất bại bởi thời gian.
"Liên Hảo, không phải em nói muốn đến thăm anh sao?" Nguyên Anh Hùng phàn nàn.
"Thực xin lỗi, Anh Hùng!"
Nghe giọng nói của cô nhỏ nhẹ không khác gì một nàng dâu nhỏ, trong lòng Nguyên Anh Hùng như muốn nhũn ra. Cố Liên Hảo luôn là người thuộc phái cứng rắn, khó có được cơ hội thấy cô dễ dàng chịu thua như thế này, Nguyên Anh Hùng tằng hắng một tiếng: "Cố Liên Hảo, khi nào đến thì làm đồ ăn khuya cho anh đi. Anh bây giờ còn đang làm việc mệt đến đòi mạng đây."
"Anh bây giờ còn đang làm việc?" Bên kia đề cao thanh âm.
"Khụ...." Anh mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Đương nhiên là đang làm việc, một cái tư thế cũng phải mất mấy chục phút, đạo diễn nhất định là ghen tị anh quá soái. Hiện tại anh ta còn đang bày tỏ thái độ bất mãn với tạo hóa ở đây này. Nhưng mà không sao, Liên Hảo, vì em anh sẽ kiên trì."
Tiểu Phàm nói với anh, đàn ông chịu khó ở Trung Quốc rất được ưa chuộng.
"Sau đó thì sao....." Liên Hảo ở bên kia đầu dây hỏi anh như vậy.
"Sau đó thì...." Nguyên Anh Hùng nâng cằm: "Sau đó đương nhiên là...."
Một trận rối loạn truyền đến từ lối vào, Nguyên Anh Hùng theo bản năng nhìn về phía cửa hội trường, cũng không biết là nhân vật lớn nào xuất hiện, người ở bên trong kéo nhau bước đến chào đón không khác gì nghênh đón hoàng đế ở cổ đại. Bởi vì góc độ, Nguyên Anh Hùng cũng không nhìn được vị nhân vật lớn đó là ai, bên tai nghe được Liên Hảo ở bên kia cũng truyền đến tạp âm, sau đó nghe cô nhẹ nhàng nói: "Anh Hùng, em cúp máy đây."
Sau đó, Nguyên Anh Hùng đã biết lý do vì sao cô nói cúp máy. Bởi vì Cố Liên Hảo không sai biệt lắm đứng ở trước cửa hội trường cách anh năm mươi mét, mặc trên người chiếc váy màu trắng cao cổ không tay, làn váy ôm chặt lấy vòng ba, đứng ở trên chiếc thảm màu đỏ giữa hội trường vàng rực, như một nàng tiên cá, bên cạnh nàng tiên cá là Lan Đình Phương, cũng đang mặc một bộ lễ phục màu trắng.
Hai người họ đứng ở nơi đó tựa như vừa bước ra từ câu chuyện cổ tích cung đình, công chúa và hoàng tử cùng nhau xuất hiện.
Nguyên Anh Hùng từng bước một đi tới, bốn mươi mét, ba mươi mét, hai mươi mét. Anh hiện tại muốn nhìn rõ biểu cảm của Cố Liên Hảo, xem xem khuôn mặt của cô lúc này có phải là đang mang theo biểu cảm hạnh phúc giống như một cô công chúa hay không.
Cách mười mét, một người đàn ông mặc tây trang màu đen không biết từ nơi nào xuất hiện ngăn anh lại. Người đàn ông này cơ bắp rắn chắc, thủ pháp chuyên nghiệp như vậy chắc là vệ sĩ đi? Ngay lúc này, Nguyên Anh Hùng rất muốn cho gã ta nếm thử cú vật ngã do chính anh sáng tạo ra. Cánh tay bị Amy chạy tới kéo lại, tên hồ ly xã giao này nhìn anh lắc lắc đầu.
Nguyên Anh Hùng không thể làm gì khác hơn là buông tay xuống, đứng cách vài người nhìn Lan Đình Phương và Liên Hảo.
Mọi người trong hội trường không hẹn mà cùng nhường ra một lối đi, cô bình tĩnh bước qua, cũng không phải quá đẹp, không có nhiều hào quang bắn ra bốn phía, nhưng lại đập vào mắt Nguyên Anh Hùng. Nhưng may mắn thay, cô không có để cho Lan Đình Phương nắm tay, may mắn thay, biểu cảm trên khuôn mặt cô vẫn là một mặt điềm đạm.
Trung tâm hội trường có một khối băng điêu khắc rất lớn, xung quanh khối băng là những suối phun nho nhỏ, ánh đèn treo bên trên trực tiếp chiếu vào khối băng điêu khắc kia, vô cùng hoa lệ. Bọn họ dừng lại ở bên cạnh khối băng kia, Lan Đình Phương lấy một ly rượu đỏ trong chiếc khay tinh xảo trên tay bồi bàn đưa cho Liên Hảo, cô lễ phép nói lời cảm ơn.
Một người đàn ông hơn sáu mươi trông vẫn còn rất phong độ đi qua, chỉ vào Cố Liên Hảo cười hỏi Lan Đình Phương: "Vị này là..."
"Cô ấy là một người bạn cũ." Anh nhàn nhạt nói như vậy, không có nửa điểm ái muội, cứ như anh và cô thật sự là một người bạn cũ đã nhiều năm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!