Chương 44: Sau khi anh trở thành ký ức(20)

Edit: Gann.

"Lan tiên sinh, Bách An Ny tiểu thư đã đến tìm em." Thư Tiểu Tiểu nói.

Lan Đình Phương nhíu mày.

Thư Tiểu Tiểu tiếp tục nói: "Bách tiểu thư đến tìm em, Lan tiên sinh, có phải hai người muốn kết hôn hay không? Nếu..."

Thư Tiểu Tiểu nhắm hai mắt lại: "Nếu em nói em có thể làm một Tú Cẩm thứ hai? Anh muốn cùng cô ấy kết hôn cũng không sao, em, em có thể làm tình nhân của anh."

"Oành" một tiếng, chai rượu hung hăng rơi xuống, vỡ vụn ở trên mặt đất.

Cùng bất đồng với những mảnh vỡ này là vẻ mặt trào phúng của Lan Đình Phương.

"Tôi đã thấy qua một số những cô gái trẻ dùng thân thể cùng thanh xuân của họ để đổi lấy những vật xa xỉ không thực dụng. Cô khác với bọn họ, cô chính là muốn thoát khỏi cuộc sống khốn cùng. Thư Tiểu Tiểu, rõ ràng cô là một cô gái rất thông minh, vì sao hôm nay lại nói ra những lời nói ngu xuẩn như vậy?".

"Tình nhân? Thư Tiểu Tiểu, có lẽ cô không biết, trên thế giới này tôi chán ghét nhất chính là cái từ tình nhân này. Mẹ tôi trở thành vợ của một người sau khi bỏ ra bảy năm để làm tình nhân của ông ta. Thư Tiểu Tiểu, có phải cô cũng muốn giống như mẹ tôi?".

Anh từng bước một đến gần cô ta.

"Lấy sự hiểu biết của tôi về cô, rõ ràng tôi chẳng phải một tên đàn ông tốt lành gì, cho tới nay, cô ở trước mặt tôi khoe mã, đều là do cô cam tâm tình nguyện tự coi mình thành một vật thay thế. Thế nào? Thư Tiểu Tiểu, cô không cảm thấy hành vi của mình rất ghê tởm sao? Hay là cô cho rằng với sự thông minh và thủ đoạn của mình, rồi cũng sẽ có một ngày cô ngồi lên cái ghế Lan phu nhân này?".

Giống như bị đặt ở dưới kính hiển vi, Thư Tiểu Tiểu lúc này hoàn toàn sụp đổ, nâng tay lên, hiện tại cô ta muốn dùng bàn tay này đến ngăn anh lại, để anh không tiếp tục nói ra những lời nói khiến cô ta phải xấu hổ này.

Giữa không trung, bàn tay bị chặn lại.

"Trên thế giới này, Lan Đình Phương chỉ nguyện ý, chỉ cam tâm tình nguyện để cho một người phụ nữ đánh, nhưng người phụ nữ kia vĩnh viễn cũng không phải là cô." Anh nói.

Anh thoáng dùng một chút lực, Thư Tiểu Tiểu liền ngã trên mặt đất, chất lỏng màu đỏ của rượu thấm vào chiếc váy chiffon màu trắng, chiếc váy này là anh mang từ Âu Châu về tặng cho cô ta.

Thư Tiểu Tiểu choáng váng, nhìn chằm chằm vết rượu trên váy một cách thẩn thờ, nghe anh nói:

"Thư Tiểu Tiểu, ngày mai tôi sẽ cho luật sư đem giấy chứng nhận bất động sản của Tương Viên giao cho cô. Cô không cần phải nghĩ nhiều, đây coi như là tôi muốn chân thành biểu đạt lòng biết ơn với cô."

Dừng một chút: "Thư Tiểu Tiểu, giai đoạn ấy tôi thật sự rất cám ơn cô, cho tới bây giờ tôi chưa từng coi cô là vật thay thế, chỉ là tôi muốn ở trên người cô gửi gắm sự tiếc nuối mà trước đây đã không làm vì một người, ngoài ra không có ý gì khác."

"Còn có." Giọng điệu của anh tăng cao: "Tôi cần cô nhớ kỹ một điều, từ nay về sau cô phải xem như chúng ta chưa từng quen biết nhau. Trên thế giới này, trò chơi nào cũng đều có quy tắc của nó, cô đừng nghĩ mình vô tội, trên thế giới này, có một số người đều chơi như vậy."

Nói xong những lời này, Lan Đình Phương cũng không liếc nhìn cô ta lấy một cái, đứng dậy rời đi.

Đi rồi, anh đi rồi.

Chỉ trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, Thư Tiểu Tiểu dường như đã trải qua toàn bộ những cảm xúc tồi tệ nhất, hèn mọn, phí công, xấu hổ, phẫn hận, tan nát cõi lòng.

Quả nhiên, ở sâu trong nội tâm của Lan Đình Phương cất giấu một người phụ nữ, một người phụ nữ có thể khiến cho anh cam tâm tình nguyện bị tát tai.

Nhưng, người phụ nữ kia là Bách An Ny sao?

Phòng Tổ Vọng ở lầu bảy đợi Lan Đình Phương, anh ta đưa cho anh một ly rượu, Lan Đình Phương lắc đầu từ chối, bộ mặt ủ dột.

Một người trong nhóm có mối quan hệ hơi thân tên Diêu Chúc đột nhiên nổi hứng lên nói đùa một câu: "Lan tổng, tiểu tình nhân của anh hôm nay không đến cùng anh sao? Thế nào? Sợ chúng tôi làm hư cô ấy?".

Diêu Chúc là em họ của Khấu Gia Minh, cậu ta là con trai độc nhất trong nhà, còn là kết tinh của tổ hợp quyền và tiền, ỷ vào của cải nói chuyện thường không dùng đầu óc. Nhưng mà vị ông trời thứ hai này thật không ngờ người bình thường hay im lặng và không thích nói chuyện như Lan Đình Phương lại có thể đem nước đổ lên đầu anh ta.

"Lần sau lúc nói chuyện nhớ động não một chút." Lan Đình Phương cầm ly nước, từ trên cao nhìn xuống.

"Lan Đình Phương, anh..." Diêu Chúc muốn xông lên, lại bị Khấu Gia Minh ôm cổ.

"Câm miệng!" Lan Đình Phương hơi cúi người xuống, thái độ khinh miệt: "Nếu không muốn để cho ba của cậu gặp phải phiền toái thì cậu tốt nhất ngoan ngoãn một chút cho tôi, nếu lần sau lại để cho tôi nghe được cậu nói hươu nói vượn thì cũng không phải chỉ là một ly nước đơn giản như vậy đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!