"Lan Đình Phương, ai cho phép anh đem tôi mang đến nơi này, ai cho phép anh thay quần áo cho tôi?"
Liên Hảo chỉ vào Lan Đình Phương, oán hận nói.
Lan Đình Phương không hề để ý đến lời nói của Liên Hảo mà chỉ một mực nhìn chằm chằm đầu ngón chân cô. Liên Hảo cố gắng đem đầu ngón chân của mình rút vào trong váy ngủ, cơ thể cũng lui về sau, vừa mới lui được một bước anh liền bước đến ôm ngang cô lên.
Hành động đột ngột của anh khiến cho Liên Hảo càng thêm tức giận, giãy giụa muốn anh thả cô xuống. Anh ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Anh không hy vọng đôi chân xinh đẹp của em đạp phải mảnh thủy tinh."
Đôi chân xinh đẹp? Lúc này, Liên Hảo lại lôi ra thêm một tội trạng của Lan Đình Phương, đối với phụ nữ đã có chồng tiến hành ngôn ngữ khiêu khích!
Anh ôm cô đến phòng khách, thả xuống.
Chỉ vào cái mũi của mình: "Tức giận có thể chỉ vào mũi mắng anh."
Vỗ bả vai: "Thật sự giận quá có thể đánh nơi này."
Chìa cổ tay ra: "Nếu hai thứ kia vẫn không làm em hết giận vậy thì có thể cắn anh."
Đây là Lan Đình Phương sao? Liên Hảo ngây ra như phỗng, vị này là Lan Đình Phương sao?
Anh thở dài một hơi, nói: "Liên Hảo, không phải em nói để cho anh mượn em sao? Đây chính là em ở trước mặt bọn trẻ đáp ứng. Nếu đã như vậy thì mấy ngày này liền ở đây đi, thật sự thì hành lý của em ngày hôm qua đều đã được chuyển đến nơi này."
Cái người này lại tự chủ trương, giờ này khắc này anh làm như vậy là vì cái gì? Cảm kích, áy náy, ý nghĩ nóng lên, hay là vì anh đã quen có một người phụ nữ mốc hết ruột gan ra để yêu mình. Có phải anh bị hội chứng Stockholm ảnh hưởng?.
Hội chứng Stockholm, người bị bắt cóc đối với kẻ bắt cóc gắn liền một thời gian sẽ sinh ra một loại tình cảm ỷ lại.
Liên Hảo lại siết chặt nắm tay, cô không có chỉ vào mũi mắng anh, không có đánh vào bờ vai anh, cũng không có cắn cổ tay anh, mà là lạnh lùng nói:
"Lan tiên sinh, trí nhớ của anh có vẻ không tốt một chút nào, anh có vẻ đã đem chuyện tôi đã kết hôn quên rồi? Lan tiên sinh, là ai cho anh cái quyền thay quần áo cho người đã có chồng?".
Phụ nữ có chồng, đây là một cái trọng quyền hung hăng đấm ở trong lòng Lan Đình Phương.
Lan Đình Phương nóng lên: "Cố Liên Hảo, trí nhớ của em cũng thật không tốt, không phải anh đã nói em phải rời khỏi anh ta rồi sao? Anh đã cho luật sư chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn của em cùng Nguyên Anh Hùng, đến lúc đó, em chỉ cần ở trên thỏa thuận ly hôn ký tên của mình, những chuyện còn lại em không cần thiết quản."
Lan Đình Phương đem giấy thỏa thuận ly hôn ra quả thật rất có sức uy hiếp.
Liên Hảo cơ hồ như không tin vào tai mình, Lan Đình Phương sao lại có thể cuồng vọng đến loại trình độ này? Còn tự mình chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn cho cô?
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Liên Hảo tức đến bật cười, ngay cả giọng nói cũng tăng âm lượng: "Lan Đình Phương, anh dựa vào cái gì? Anh dựa vào cái gì chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn cho tôi? Tôi... Tôi sẽ không ly hôn."
"Không.." Liên Hảo lớn tiếng hét lên: "Vĩnh viễn không!"
"Anh ta không xứng với em!" Sự nhẫn nại của Lan Đình Phương cũng không có thừa: "Cố Liên Hảo, không phải em hỏi anh dựa vào cái gì sao? Được, để anh nói cho em biết, em không yêu anh ta, đồng thời anh ta cũng không xứng với em, chỉ cần như vậy anh đã có thể cho các người ly hôn."
Quyền lực cùng vinh quang dường như đã khiến cho người đàn ông này trở thành một kẻ không coi ai ra gì.
"Sau đó thì sao?" Liên Hảo hơi lên giọng.
"Sau đó..." Ánh mắt Lan Đình Phương trở nên nhu hòa: "Sau đó, chúng ta kết hôn, chúng ta tổ chức một hôn lễ thật long trọng, anh muốn để tất cả mọi người trên thế giới này biết, Cố Liên Hảo là vợ của Lan Đình Phương. Sau đó, chúng ta sẽ có con của chúng ta, và sau đó nữa, thời điểm tóc chúng ta tóc trắng xóa, chúng ta sẽ ở trong công viên, cùng nhau chia sẻ một cây kem."
Hôn lễ, đứa con, tóc trắng xóa, cùng nhau chia sẻ một cây kem, tất cả những điều này đều là những mục tiêu mà Cố Liên Hảo đã từng hướng tới, thì ra, người đàn ông này điều biết đến.
"Chúng ta tháng tám cử hành hôn lễ, không phải em thích Tiệp Khắc sao? Đến lúc đó, chúng ta cử hành hôn lễ ngay tại quảng trường Prague!" Anh nói những lời này với một thái độ vô cùng đương nhiên.
Liên Hảo thật không biết Lan Đình Phương từ đâu mà có sự tự tin như vậy, bởi vì cô đã từng vì anh làm rất nhiều việc ngu ngốc sao? Bởi vì bản thân luôn là cái đuôi của Lan Đình Phương trong miệng Bách An Ny?
Liên Hảo ôm trán cười, cười đến bản thân bất lực, cô rất tức giận, thế cho nên cô không biết phải nên nói lời nào để bác bỏ người đàn ông cuồng vọng này. Liên Hảo vừa cười vừa cầm lấy điện thoại, nói với Lan Đình Phương:
"Lan tiên sinh, anh có tin tôi đem những lời mà anh vừa mới nói nói cho tòa soạn báo hay không? Để cho tất cả mọi người đều biết thiên sứ Lan Đình Phương thế nhưng lại tham gia vào cuộc hôn nhân của người khác, không, phải nói là phá hư hôn nhân của người khác mới đúng. Đến lúc đó, tôi nghĩ danh dự của Lan tiên sinh sẽ chỉ còn là rác thải, nhân cách cũng chẳng còn. Không phải Lan tiên sinh rất ghét đám chó săn sao? Đến lúc đó, bọn họ sẽ rất vui mừng, mỗi ngày tìm đến Lan tiên sinh báo danh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!