Chương 37: Sau khi anh trở thành ký ức(13)

"Liên Hảo, rời khỏi anh ta, trở lại bên cạnh anh!" Anh vừa hôn cô vừa nhẹ giọng nỉ non.

Một âm thanh cực lớn giống như tiếng ô tô va chạm cứ như vậy đâm vào tai Liên Hảo. Cô hung hăng đẩy Lan Đình Phương ra, cúi người thở dốc, tay theo bản năng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Động tác này của Liên Hảo trực tiếp khiến Lan Đình Phương đau đớn, anh một phen đẩy Liên Hảo lên trên bồn rửa, dùng hai tay khóa cô ở trong lòng mình.

Không có đường lui, Liên Hảo chỉ có thể nắm chặt nắm tay, cố sức đẩy Lan Đình Phương ra, cuối cùng kéo ra được một chút khoảng cách.

"Rời khỏi anh ta, anh ta không xứng với em!" Lan Đình Phương gằn từng tiếng.

Rời khỏi anh ta, anh ta không xứng với em? Liên Hảo nhớ tới những lời nói mà mấy ngày trước Lan Đình Phương đã nói ở Hỉ Nhạc Phúc, người đàn ông này thật đúng là buồn cười.

"Anh ấy không xứng với tôi?" Liên Hảo nở nụ cười: "Lan tiên sinh hình như đã quên tôi là người đã kết hôn hai lần? Lan tiên sinh còn nói ở Trung Quốc người kết hôn hai lần là loại hàng ế, là đồ ăn quá thời hạn. Sao chỉ mới có vài ngày, Lan tiên sinh lại hoàn toàn thay đổi rồi?"

Đáng chết, Lan Đình Phương ở trong lòng hung hăng mắng bản thân mình.

Thật sâu thở ra một hơi, Lan Đình Phương cố gắng khiến cho giọng nói của mình thật bình tĩnh, anh nâng thắt lưng Liên Hảo, tay ở trên lưng cô vuốt ve lên xuống, anh không thích cơ thể cô ở trong lòng anh cứ cứng đờ ra như vậy.

"Anh chỉ cần dùng bốn mươi tám tiếng đồng hồ là đã biết hết tất cả, kể cả những thông tin mà những đơn vị truyền thông báo chí kia đã từng đưa cùng với không đưa anh đều biết hết!"

Trong lòng Liên Hảo căng thẳng, giọng nói run run: "Anh đã biết cái gì!"

"Anh biết em cùng Nguyên Anh Hùng ở cùng nhau là vì mẹ anh ta. Mẹ anh ta hy vọng em trợ giúp anh ta, giúp anh ta thoát khỏi đủ loại thói quen xấu trong vòng lẩn quẩn của giới nghệ thuật. Nhưng mà em cũng không cần phải đặt bản thân mình vào!"

"Ở cùng nhau?" Liên Hảo lắc lắc đầu, khẩu khí của người này thật đúng là làm cho người ta không thoải mái: "Lan tiên sinh, mong anh chú ý lời nói của mình, tôi cùng Anh Hùng là vợ chồng hợp pháp, quan hệ của chúng tôi được pháp luật bảo hộ, hơn nữa..."

"Hơn nữa.." Liên Hảo tăng thêm thanh âm: "Hơn nữa, tôi cảm thấy có thể cùng Anh Hùng kết hôn là một điều rất tuyệt vời."

Điều rất tuyệt vời? Đây tuyệt đối là lý do thoái thác khó có thể chịu được nhất mà Lan Đình Phương đã từng nghe qua. Nắm tay anh hung hăng nện ở trên bồn rửa, tạo ra một trận tiếng vang loảng xoảng của bát đĩa đỗ vỡ, lòng bàn tay truyền đến đau đớn khiến cho anh phải nhíu mày. Đồng thời, đau đớn này cũng nhắc nhở anh, hiện tại không phải là thời điểm để tức giận.

Điều chỉnh tốt hơi thở, gò má Lan Đình Phương áp lên thái dương Liên Hảo: "Liên Hảo, anh ta không xứng với em, đồng thời, anh ta cũng không thích hợp với em, công việc của anh ta rất phức tạp, sinh hoạt cá nhân cũng rất rối loạn. Anh ta dùng qua chất cấm, cùng đàn ông có vợ tán tỉnh. Anh ta phát biểu công kích pháp luật của chính phủ, còn từng bởi vì mang theo súng trái phép mà bị giam giữ. Mà Cố Liên Hảo là một người thích có cuộc sống đơn giản, hai người không thích hợp ở cùng nhau."

Giọng nói của anh dịu dàng, dịu dàng tựa như một trưởng bối hy vọng cô được tốt. Đối với một Lan Đình Phương như vậy, Liên Hảo cảm thấy bàng hoàng.

"Đó điều là những việc trước kia." Liên Hảo gian nan nói: "Đình Phương, tôi không biết anh gần đây bày ra đủ loại hành vi là xuất phát từ nguyên nhân gì, điều duy nhất mà tôi có thể khẳng định là chúng ta đã trở thành quá khứ. Tôi còn có thể nói cho anh là Anh Hùng rất tốt, chúng tôi không có tồn tại cái khái niệm không phù hợp giống như lời mà anh đã nói.

Là tôi cam tâm tình nguyện kết hôn cùng với anh ấy."

Sau khi nói xong những lời này, vai của Liên Hảo bị Lan Đình Phương nắm đến phát đau, lồng ngực anh mãnh liệt phập phồng, dường như đang bày tỏ một loại cảm xúc phẫn nộ: "Nguyên Anh Hùng rất tốt? Cố Liên Hảo, em còn muốn lừa ai? Em có biết hay không ở một tuần sau khi hai người kết hôn, cái người đàn ông rất tốt trong miệng em cùng một ngôi sao người Italy tên Monica ở trong khách sạn lêu lổng?

Người đàn ông như vậy sao anh có thể yên tâm đem em giao đến trên tay anh ta."

Chung quy, cái tên Monica này cũng bị tìm ra được, Liên Hảo cười khổ.

"Chuyện đó tôi có biết đến, đó chỉ là một sự hiểu lầm." Liên Hảo nghiêng mặt đi.

"Hiểu lầm?" Lan Đình Phương một lần nữa đập tay vào bồn rửa, bộ dụng cụ ăn trên kệ tủ lần lượt rơi xuống, âm thanh giòn giã kia khiến cho Ca Ca sợ tới mức sửng sốt.

"Cố Liên Hảo, anh ta đã nói với em như thế sao? Vậy em có muốn anh đem đoạn video clip kia lấy ra cho em thưởng thức một chút không? Hình ảnh vô cùng sắc nét, tuyệt đối sẽ không khiến cho em thất vọng."

"Anh....." Liên Hảo tức giận đến phát run: "Lan Đình Phương, anh cho người điều tra anh ấy? Anh có biết cái gì gọi là riêng tư hay không? Anh mẹ nó là một tên khốn... Anh..."

Cô vì người đàn ông khác mà mắng anh, nhận thức này khiến cho Lan Đình Phương vô cùng tức giận, anh càng dán sát vào cô: "Anh, Anh cái gì? Cố Liên Hảo, anh ta phản bội em, vậy mà em còn bảo vệ cho anh ta?"

"Tôi..." Hơi thở nóng hổi của anh phun ở bên tai Liên Hảo, rất ngứa, khiến cho Liên Hảo càng kích động lên, thậm chí còn mất đi năng lực tổ chức ngôn ngữ.

Mạnh mẽ nâng cằm của Liên Hảo lên, thẳng tắp nhìn vào mắt cô, Lan Đình Phương nâng lên khóe miệng: "Liên Hảo, em không thấy kỳ quái sao? Sau khi nghe những lời này của anh, không phải là em nên biểu hiện ra sự bi thương cùng ghen tị mà một người vợ nên có sao? Thế nào ngược lại lại đi chất vấn về quyền riêng tư cá nhân?".

Lan Đình Phương nói tới đây thì giọng nói bất giác trở nên dịu dàng. Phát hiện này không hề nghi ngờ khiến cho tâm tình anh cực tốt, ngón tay ở trên gương mặt cô trêu chọc, mang theo một chút kỹ thuật tán tỉnh: "Liên Hảo, có phải em cũng không cần quan tâm đến việc anh ta có phản bội em hay không đúng không? Liên Hảo, có phải, em đối với anh ta không có một chút tình yêu nam nữ nào?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!