Chương 36: Sau khi anh trở thành ký ức(12)

Từ trước đến nay, Tú Cẩm luôn cho rằng người trong lòng Lan Đình Phương chính là Bách An Ny. Cô ta đã gặp qua cô gái tên Thư Tiểu Tiểu kia, là một cô gái rất yên tĩnh, thông qua khuôn mặt của cô ta mơ hồ có thể cảm giác được rất giống với Bách An Ny của trước đây.

Có vài lần Tú Cẩm bắt gặp hành vi thân mật của Lan Đình Phương cùng Thư Tiểu Tiểu. Lan Đình Phương trong lúc say đã hôn lên gáy cô ta, dè dặt cẩn trọng, giống như một báu vật vô cùng trân quý.

Khi Tiểu Đao mang theo Cố Liên Hảo đã lâu không gặp xuất hiện, Tú Cẩm rất kinh ngạc. Cùng với sự kinh ngạc này còn có một chút đau lòng, đau lòng vì thân phận của Liên Hảo lúc này chỉ là vợ trước của Lan Đình Phương.

Cho đến khi Liên Hảo cúi đầu xuống, khi Tú Cẩm thấy rõ trên gáy cô có một vết sẹo nhỏ giống như một hạt ngọc, cô ta thoáng ngây người, gáy của Thư Tiểu Tiểu cũng có vết sẹo giống như vậy. Khi đó, Tú Cẩm mới bừng tỉnh đại ngộ.

Liên Hảo cúi đầu, việc đầu tiên làm chính là chỉnh lại cổ áo và giúp Lan Đình Phương gài lại nút áo. Trước đây, những lúc Lan Đình Phương say rượu, Liên Hảo đều sẽ làm như vậy, hành động này dường như đã biến thành một loại hình thức được thiết lập sẵn trong máy tính.

Khi đã gài xong nút áo sơmi cho anh, Liên Hảo vừa định lấy tay ra thì đã bị anh gắt gao bắt lấy.

Lan Đình Phương nắm lấy tay Liên Hảo áp lên má mình.

"Liên Hảo, chúng ta về nhà, về nhà..." Anh tựa như nói mê.

Liên Hảo nhất thời bất động.

"Liên Hảo, theo anh về nhà... Chúng ta về nhà.. Có được hay không? Liên Hảo, Liên Hảo..." Anh thì thào gọi, âm cuối triền miên, trong lời nói còn thoang thoảng mùi thơm của chất cồn.

Chất cồn kia dường như cũng truyền sang cho Liên Hảo. Lẽ ra cô phải rút tay ra nhưng lại biến thành nắm ngược lại tay anh, thay vì phải nói lời cự tuyệt lại biến thành: "Được, chúng ta về nhà!"

Dọc theo đường đi, anh giống như một đứa trẻ nghe lời. Bọn họ ngồi ở ghế sau xe, bả đầu anh gác ở trên vai Liên Hảo. Thỉnh thoảng anh sẽ giống như một con chó con, dùng mũi hướng trên người Liên Hảo ngửi. Sau đó, lại giống như một đứa trẻ hồn nhiên thỏa mãn cười.

Ánh đèn neon mê ly tỏa sáng được trang trí hai bên đường, tình huống này giống như đã từng quen thuộc, dường như rất lâu rất lâu trước đây, cô cũng đã từng trải qua quang cảnh như vậy.

Quang cảnh kia tựa như ánh trăng trong gương, trong nước.

Trong cái đêm điên rồ này, Liên Hảo lại một lần nữa đi đến ngôi nhà đã từng thuộc về cô cùng Lan Đình Phương.

Tiểu Đao giúp cô đem Lan Đình Phương đưa đến phòng ngủ sau đó liền rời đi.

Liên Hảo ngồi ở trên giường ngẩn người nhìn khắp gian phòng, phòng ngủ này vẫn duy trì trạng thái như lúc cô rời đi, chỉ là bức tranh sơn dầu lộ ra nửa bên mặt ở đối diện giường đã đổi thành bức tranh sơn dầu vẽ cánh đồng lúa mạch mênh mông vô bờ. Bức tranh sơn dầu kia là do Liên Hảo mua của một họa sĩ vẽ dạo ở quảng trường Prague Tiệp Khắc, cô luôn đặt nó ở trong thư phòng của mình.

Mỗi khi Liên Hảo muốn rút tay ra đều bị Lan Đình Phương rất nhanh nắm chặt, vừa cử động, giây tiếp theo đã bị Lan Đình Phương kéo ngã vào trên giường. Sau đó, anh co người lại nằm ở bên cạnh Liên Hảo, tư thế này giống như một đứa trẻ đang cuộn tròn trong cơ thể người mẹ. Tóc mái của anh rối tung phủ ở trên trán, có vài sợi tóc hơi dài phủ ở trên mi mắt anh.

Mơ hồ, Liên Hảo lại nhớ đến buổi chiều hôm đó, tiếng dây xích đu đu đưa vang vọng khắp không gian tĩnh lặng của buổi chiều trong khuôn viên trường. Liên Hảo tựa vào dưới bóng cây, dùng ngón cái cùng ngón trỏ đỡ máy ảnh, nhắm ngay chàng trai đang chơi xích đu cách đó không xa. Chàng trai đó có mái tóc hơi dài, gió đầu hạ nhè nhẹ thổi bay tóc của anh, mái tóc nhuộm màu nắng vàng đang bay cùng với chiếc xích đu kia.

Bầu trời trong vắt và mùa thu đang dần đến, lá cây xung quanh dường như được nhuộm thành một màu vàng nhàn nhạt, đó là một hình ảnh vô cùng đẹp.

Khi Liên Hảo hiểu được bầu trời sẽ đổi màu theo mùa như thế nào, thì cô cũng bắt đầu say mê phim ảnh. Vào buổi chiều hôm ấy, đối với Liên Hảo, chàng trai trên xích đu kia chính là một thước phim vô cùng tuyệt đẹp.

Một lúc sau có một nữ sinh cầm cặp sách gọi to: "Lan Đình Phương, An Ny đang chờ anh ở cổng trường."

Khi đó, Liên Hảo mới biết được thì ra chàng trai kia chính là người mà rất nhiều nữ sinh trong trường thường hay tụ tập cùng nhau vụng trộm nói đến, Lan Đình Phương.

Đối với lần đầu tiên nhìn thấy Lan Đình Phương, Liên Hảo cũng không có ấn tượng gì cho lắm, điều đặc biệt về anh mà cô ấn tượng chính là tóc của anh có chút dài, có cảm giác giống như diễn viên điện ảnh.

Năm đó, Liên Hảo mười sáu tuổi, có niềm say mê vô bờ đối với điện ảnh, giấc mộng của cô là trở thành một đạo diễn có thể làm ra những bộ phim đầy chất thơ. Hai năm sau, Liên Hảo vẫn say mê điện ảnh, nhưng cô càng say mê chàng trai tên Lan Đình Phương. Giấc mộng của cô là có một ngày trở thành vợ của Lan Đình Phương, vì anh sinh con dưỡng cái.

Những ký ức đứt đoạn, đủ loại gồ ghề từng chút một được nhớ lại. Trong căn phòng quen thuộc này, Lan Đình Phương đang ngủ say dường như bỗng chốc trở thành chàng trai ngồi trên xích đu của buổi chiều hôm ấy. Ngón tay Liên Hảo ở giữa không trung lay động, dường như trong nháy mắt cô nghĩ sẽ đẩy ra những sợi tóc đang phủ ở trên trán Lan Đình Phương. Nhưng cuối cùng, những ngón tay đưa ra lại bị thu về từng ngón một, trở thành hình dạng giống như nắm tay.

Dùng một chút lực, Liên Hảo từ trên giường đứng dậy.

Đứng ở trước cửa phòng ngủ, giống như một kẻ lang thang dè dặt với mọi thứ, Liên Hảo chậm rãi mở ra cửa phòng, bàn tay sờ soạng công tắc, nó vẫn còn ở nơi đó. Nhẹ nhàng nhấn một cái, toàn bộ căn phòng sáng rực lên, những ngọn đèn từng cái từng cái một sáng lên. Liên Hảo thích ánh đèn có sắc màu ấm, ở rất nhiều rất nhiều đêm mùa đông lạnh giá, nó có thể giúp cô xua tan đi sự hoang vu ở sâu trong nội tâm mình.

Cùng với ánh sáng của căn phòng này chính là sự mất mát. Mỗi một góc trong căn phòng đều có dấu vết cho sự mất mát của Cố Liên Hảo. Hy vọng, chờ đợi, thất vọng, cô đơn là bốn khái niệm trải qua trong một ngày của cô, cứ ngày này qua ngày khác trình diễn.

Cuối cùng, Liên Hảo đem ánh mắt dừng ở trên sofa trong phòng khách. Liên Hảo tựa hồ lại nhìn thấy hình ảnh của bản thân mình. Cô đã từng co người ngồi trên chiếc sofa này, miệng cắn đầu bút, ngơ ngác nhìn đồng hồ ở phía đối diện, hy vọng mười hai giờ đến chậm một chút, cho rằng có thể giây tiếp theo anh sẽ trở về. Sau khi qua mười hai giờ, cô lại hy vọng thời gian qua mau một chút, để sau đó cô lại có thể bắt đầu ngày thứ hai chờ đợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!