"Liên Hảo, em nói anh thế nào lại như vậy? Khi em ở trước mặt anh nói những lời này anh không hề nhớ rõ, đợi đến thời điểm em rời đi, anh lại đem lời nói của em nhớ được một cách vô cùng rõ ràng."
Liên Hảo gắt gao nắm chặt hai tay mình, chặt đến nỗi cả hai tay đều đau. Cô sợ hãi, sợ Lan Đình Phương tiếp tục nói ra, nhưng anh dường như không biết cô đang hoãn loạn, vẫn tiếp tục nói.
"Thật ra, anh có thể nhớ lại những lời mà em đã từng nói cũng không nhiều lắm, anh đối với sở thích của em cũng biết ít đến đáng thương. Nhưng mà Liên Hảo, anh hứa sẽ học hỏi, hứa sẽ tìm hiểu. Liên Hảo, em nói như vậy có được không? Cho anh một chút thời gian có được không em?"
Liên Hảo, em nói như vậy có được không? Cho anh một chút thời gian có được không em?
Anh đã hỏi cô như vậy.
Thời gian trong quá khứ quả thật chỉ trôi qua một chút, nhưng Liên Hảo biết, thời gian rốt cuộc không thể quay trở lại được nữa.
"Không, tôi không muốn." Liên Hảo chậm rãi nói: "Đình Phương, trên đời này có một câu nói, nước đổ khó hốt. Kể từ khi rời khỏi anh, về sau tôi vượt qua một đoạn thời gian thật gian nan, thật vất vả tôi mới bình ổn trở lại. Hiện tại, tôi không muốn lại giống như khoảng thời gian đó. Đình Phương, tôi tin trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ nguyện ý dành thời gian yêu anh, hơn nữa cũng sẽ chờ đợi anh."
Lan Đình Phương cảm thấy biểu cảm hiện tại của mình nhất định có chút vặn vẹo, cũng không biết là vì xấu hổ hay là vì tuyệt vọng và kích động. Anh gắt gao nắm lấy tay Liên Hảo, xem đó như là một cọng rơm cuối cùng, ở trong đầu cực lực tìm kiếm ngôn ngữ thích hợp để có thể thuyết phục người phụ nữ trước mặt này.
Thuyết phục cô tin tưởng Lan Đình Phương thật sự cùng với trước kia không giống nhau.
"Liên Hảo, trên thế giới này đúng là có câu nói nước đổ khó hốt, nhưng cũng có câu gương vỡ lại lành. Anh cũng biết trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ nguyện ý dành thời gian giống như em trước kia yêu anh chờ anh, nhưng mà bọn họ cũng không phải là em, trên thế giới này anh chỉ muốn em tới yêu anh."
Trong nháy mắt, Liên Hảo nghĩ sẽ rút tay ra, dùng ngón tay mình chạm đến khuôn mặt mà cô đã từng yêu sâu đậm. Người mà cô yêu quả thật có khuôn mặt dễ nhìn nhất trên thế giới này.
Bàn tay Liên Hảo đang run rẩy.
Dường như Thượng Đế cũng rất không hài lòng về diễn biến của màn trình diễn này, vì thế liền an bài cho người khác vào cuộc.
Cửa phòng ăn bị đẩy ra, một gương mặt đẹp trai cùng với một đống từ xin lỗi bằng tiếng Pháp, Anh, Việt, Trung được liên tiếp nói ra.
"Nguyên Anh Hùng, anh tới nơi này làm gì?"
"Lan tiên sinh, sao anh lại ở chỗ này?"
Hai người lại rất ăn ý nói ra, người trước mang theo tức giận, người sau mang theo kinh ngạc.
Nguyên Anh Hùng tạm ném chuyện kinh ngạc tò mò này qua một bên, bởi vì anh nhìn thấy tay của Lan Đình Phương đang nắm giữ tay của Liên Hảo. Điều này làm sao có thể?
Anh không nói bất kỳ một câu nào mà cứ thế đi qua, đem tay của Liên Hảo đang bị Lan Đình Phương nắm chặt lấy ra.
"Cố Liên Hảo, sao em có thể tùy tiện để người đàn ông khác nắm lấy tay mình?" Nguyên Anh Hùng ôm chặt lấy Liên Hảo, cau mày.
Ánh mắt Lan Đình Phương vô ý thức dừng ở bàn tay đặt trên vai Liên Hảo của Nguyên Anh Hùng. Trên ngón áp út của bàn tay kia cũng đeo cùng một kiểu nhẫn với Liên Hảo.
Một ít sự việc ngắn ở trong đầu Lan Đình Phương lần lượt hiện ra, hình đại diện hình hoa hướng dương trong chiếc điện thoại màu đen, dưới hoa hướng dương là dòng chữ "Bà quản gia". Khi nhận phỏng vấn của truyền thông Nguyên Anh Hùng nói có một cô gái đáng yêu nói với anh ta: Mặc cho thời đại này có tàn khốc thế nào đi chăng nữa, tình yêu thủy chung vẫn luôn luôn tồn tại.
Từng đoạn từng đoạn ngắn xâu chuỗi với nhau khiến cho anh một trận choáng váng. Sẽ không, không có khả năng như vậy!
"Nguyên Anh Hùng!" Lan Đình Phương lạnh lùng nói, lấy một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống: "Giờ này không phải anh nên ở phòng thu sao? Anh đến nơi này làm gì?"
Lan Đình Phương chỉ vào bàn tay đang ôm vai Liên Hảo của Nguyên Anh Hùng: "Còn có, đem bàn tay đặt trên vai Liên Hảo của anh lấy ra, người phụ nữ này không phải là người mà anh có thể tùy tiện chạm vào."
Tình huống bất ngờ như vậy khiến cho Liên Hảo có chút hỗn loạn. Từng câu từng chữ rõ ràng mà Lan Đình Phương nói ra đã đủ để cho Liên Hảo hiểu ra rằng, hai người đàn ông này quen biết nhau.
Liên Hảo tức giận hất tay Nguyên Anh Hùng ra, lạnh lùng nói với anh: "Nguyên Anh Hùng, anh nói xem, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?"
Nguyên Anh Hùng cợt nhả làm ra bộ dạng cầu xin tha thứ, hai tay chấp lại: "Thực xin lỗi, Liên Hảo, anh lại lừa em, thật ra anh đến Bắc Kinh không phải là đi lưu diễn, mà là cùng đài truyền hình ký hợp hồng. Không phải em luôn nói muốn tới một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương sống quãng đời còn lại sao? Cùng đài truyền hình ký hợp đồng anh mới có thể mua được đảo ở Thái Bình Dương."
"Ai muốn anh mua đảo ở Thái Bình Dương?" Liên Hảo đau đầu, mua một hòn đảo ở Thái Bình Dương phải cần đến bao nhiêu tiền chứ? Cái người này, luôn làm ra những việc khiến người ta không thể nào đỡ nổi.
"Được rồi, được rồi, là bản thân anh muốn mua, là bản thân anh muốn mua." Nguyên Anh Hùng cảm thấy hiện tại không phải là thời điểm để thảo luận vấn đề này, trước mắt còn có một tên đàn ông đang như hổ rình mồi có ý đồ với Liên Hảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!