Chương 26: Sau khi anh trở thành ký ức(2)

"Nguyên Anh Hùng cám ơn anh, vì chuyện của Ca Ca." Lan Đình Phương nói.

Nguyên Anh Hùng suýt nữa thì bị sặc nước, anh thật không ngờ vinh quang to lớn rơi xuống đầu mình lại đến từ một con vật nhỏ. Đúng vậy, Tiểu Phàm vụng trộm nói cho anh biết, để cho Lan Đình Phương mời cơm vì sự việc này là một vinh quang rất lớn. Bởi vì, Lan Đình Phương lần này là lấy danh nghĩa cá nhân mời nhân viên của mình dùng cơm.

Khi trợ lý sinh hoạt Lý Phàm dùng biểu cảm hưng phấn nói với Nguyên Anh Hùng những lời này, trong lòng Nguyên Anh Hùng quả thật là hận đến nghiến răng. Bản thân anh thế nào lại trở thành nhân viên của Lan Đình Phương? Rõ ràng là mối quan hệ hợp tác đó có biết hay không vậy!

Còn không có chờ cho khẩu khí của Nguyên Anh Hùng trở lại bình thường, Lan Đình Phương lại ném qua đến câu thứ hai: "Nếu anh muốn, tôi có thể giúp anh phát triển ở thị trường Trung Quốc!"

Lòng tự trọng nho nhỏ của Nguyên Anh Hùng bị một chút tổn thương, anh nhíu mày: "Không cần thiết, Lan tiên sinh! Tối hôm qua làm như vậy chỉ là hành động bản năng, tôi cũng không có ý đề cao bản thân để nổi tiếng, lại càng không muốn lợi dụng vào một con chó nhỏ!"

"Tôi không có ý như vậy, tôi là thật tâm cảm tạ anh, anh có lẽ không biết, Ca Ca..." Anh nói đến đây ngừng lại một chút: "Ca Ca, đối với tôi mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt! Nó đối với tôi mà nói cũng không phải đơn thuần chỉ là một con chó nhỏ! Tôi không thể mất đi nó."

Nguyên Anh Hùng minh bạch, Lan Đình Phương là thật tâm cảm tạ anh. Thời đại học nhàm chán anh đã từng học qua tâm lý học, chú chó nhỏ Ca Ca kia hẳn là một phần rất đặc biệt đối với người đàn ông này, không thể thiếu hoặc đánh mất. Cảm xúc của người hoặc vật được đồng cảm với đối tượng liên quan đến người và vật đó.

Gật đầu, Nguyên Anh Hùng đánh giá nhà hàng này. Nhà hàng thuần túy Trung Quốc này có một cái tên cực kỳ mang không khí vui mừng "Hỉ Nhạc Phúc".

Các nhà hàng Trung Quốc ở khu phố Tàu với phong cách Trung Hoa thuần túy không là gì so với tình hình ở đây. Anh cảm thấy mọi thứ ở đây đều mang một dấu ấn cho một niên đại cổ kính. Những người phục vụ mặc đồng phục truyền thống Trung Quốc với một nụ cười thân thiện làm cho nơi này dường như rơi vào một thời gian và không gian khác.

Vì thế, Nguyên Anh Hùng cảm thấy việc hút thuốc của Lan Đình Phương là một loại hành vi thô lỗ. Càng đòi mạng hơn là anh còn dự định từ hộp sắt rút ra điếu thuốc thứ hai. Không chờ Nguyên Anh Hùng ngăn lại, một đôi tay khác đã giành trước.

"Cậu không muốn sống nữa!" Khấu Gia Minh tức giận cướp đi thuốc trên tay Lan Đình Phương. Người này nếu cứ như vậy, không hề tiết chế việc hút thuốc theo lời bác sĩ thì không quá mười năm phổi của anh sẽ biến thành một cái thùng thuốc nổ.

Thở dài một hơi, anh ta cố ý ở trước mặt Lan Đình Phương căn dặn đầu bếp nấu dược thiện, bộ dạng chỉ tiết rèn sắt không thành thép: "Đợi thừa dịp nóng ăn đi, món này đối với người hút thuốc trường kỳ rất có ích, sau này một tháng qua một lần, tôi dặn phòng bếp chuẩn bị cho cậu!"

Nguyên Anh Hùng đoán được người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia là chủ sở hữu của nhà hàng này, anh còn cảm thấy hành động này của anh ta có chút giống với hành động có ở những bà vợ. Vợ của Lan Đình Phương?

Trước khi đến Bắc Kinh anh có cố ý tìm kiếm một số thông tin về Lan Đình Phương, đây là lần đầu tiên anh đối với một người đàn ông sinh ra tò mò. Lần đầu tiên anh nhìn thấy Lan Đình Phương là do Amy giới thiệu. Không biết vì sao Nguyên Anh Hùng lần đầu tiên nhìn đến Lan Đình Phương liền có cảm tình, anh cảm thấy bản thân cùng Lan Đình Phương trong lúc đó dường như tồn tại một từ trường chung, loại từ trường này ở Trung Quốc được gọi là hợp mắt.

Đối với những thông tin về Lan Đình Phương, phần lớn các bài báo đều viết tương đối không rõ ràng, về phần sinh hoạt cá nhân có rất ít tin tức đề cập đến, tình trạng hôn nhân thì lại càng khó hiểu hơn.

"Tôi không thích người khác nhìn chằm chằm tôi như vậy!" Người đối diện thình lình lạnh lùng nói ra.

Nguyên Anh Hùng chưa hết cơn bất ngờ thì điện thoại của anh cũng đồng thời có tin nhắn đến.

Lan Đình Phương lơ đãng nhìn qua, trên màn hình điện thoại vẫn là đóa hoa hướng dương kia, chủ nhân của đóa hoa hướng dương kia hiển nhiên khiến Nguyên Anh Hùng vui mừng, anh một bên xem một bên cười, nụ cười kia khiến cho Lan Đình Phương đột nhiên trở nên phát cáu, anh nhấm mắt lại, không chú ý nữa.

Đúng vậy, Nguyên Anh Hùng là phi thường khoái trá, khoái trá xem xong tin nhắn, khoái trá cầm lấy điện thoại, miệng cứ cười toe toét cả ra.

"Cô ấy muốn đến, đầu tháng sau cô ấy muốn đến Bắc Kinh, tôi đã có một tháng không có gặp qua cô ấy!"

Lan Đình Phương từ chối cho ý kiến.

Đêm nay Nguyên Anh Hùng uống một ít rượu, Nguyên Anh Hùng một khi uống rượu sẽ đặc biệt thích nói chuyện, Amy sợ nhất chính là những lúc như thế này. Nói trắng ra là sợ Nguyên Anh Hùng lải nhải, tự hủy hình tượng.

Trong lòng vui vẻ cứ như vậy cuồng cuộn không ngừng thể hiện ra, Nguyên Anh Hùng rất muốn cùng người có cùng chung một từ trường là Lan Đình Phương cùng anh chia sẻ niềm vui này. Anh cảm thấy cái bà quản gia kia dạy dỗ anh quả thực là thành công cực kỳ, rõ ràng anh là một kẻ lãnh khốc có rối loạn lại có chút khuynh hướng tự bế, hiện tại giống như tâm tính của bản thân càng sống càng nhỏ, anh hiện tại tựa như một đứa trẻ khẩn cấp muốn kéo một người đến cùng anh chia sẻ vị ngọt này.

Anh cảm thấy Lan Đình Phương vô cùng thích hợp.

"Anh biết không? Lúc ban đầu tôi rất chán ghét cô ấy. Cô ấy là con gái của bạn mẹ tôi, nói cũng kỳ quái, mẹ của tôi trước khi mất đã đem tôi phó thác cho cô ấy, cô ấy cứ như vậy hùng hổ đi đến trước mặt tôi nói là cô ấy tới nhận di sản mà mẹ tôi lưu lại cho cô ấy, mà tôi chính là di sản đó. Anh nói xem có kỳ quái không? Cô ấy còn làm rất nhiều chuyện điên rồ, cô ấy thật sự coi tôi là di sản của cô ấy, quản tôi cái này quản tôi cái kia, không cho tôi tham gia party qua đêm, không được đến quán bar nháo loạn, không cho tôi kết giao với những người không đứng đắn, cô ấy..."

Nói đến đây, Nguyên Anh Hùng tự động kéo ra tay áo của bản thân, chỉ vào vài nơi trên tay: "Anh có nhìn thấy không? Cô ấy còn giữ chặt tôi, dám đem hình xăm trên tay tôi xóa đi. Sức của cô ấy rất lớn, giọng cũng không nhỏ, miệng cũng độc, tôi cái gì cũng không sợ, kỳ quái là tôi thế nhưng sợ cô ấy rơi nước mắt. Ngày đó, tôi đánh đổ đi thuốc xóa hình xâm, cô ấy liền khóc.

Còn nói là mẹ tôi nói con trai thì phải sạch sẽ, khỏe mạnh cường tráng, đường đường chính chính."

"Sau này, sau này, hành vi vô nghĩa của cô ấy mà tôi rất ghét trong quá khứ dần trở nên đáng yêu. Sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu khi không nghe thấy giọng nói của cô ấy, một ngày không có nhìn thấy cô ấy thì trong lòng liền vắng vẻ. Người phụ nữ vô trách nhiệm này sau đó đã thật sự chạy đến một ngôi trường cũ kỹ để dạy tiếng Trung Quốc sau khi đã cải tạo thành công tôi, nói cái gì phải giúp mẹ cô ấy hoàn thành nguyện vọng cuối cùng." Nguyên Anh Hùng phàn nàn.

Lan Đình Phương không biết bản thân vì sao lại ở chỗ này nghe một người đàn ông kể chuyện tình yêu lãng mạn của anh ta, để cuối cùng nghe được anh ta nói một câu với bộ mặt vô cùng may mắn:

"May mắn thay, cuối cùng, tôi đã biết cô ấy tốt!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!