Chương 19: Trước khi anh trở thành ký ức(19)

Tám giờ tối, tại trung tâm thể thao Thiên Hà ở Quảng Châu, đêm nhạc cuối cùng của chuyến lưu diễn toàn cầu của nhóm nhạc Beautiful Voice cuối cùng cũng diễn ra trong niềm vui và hân hoan. Bên ngoài trung tâm thể thao Thiên Hà ngừng vài chiếc xe của các đài truyền thông, trong đó có một đài đến từ chính truyền thông Á Thái, việc này vượt ra ngoài dự kiến của rất nhiều người, bởi vì truyền thông Á Thái từ trước đến nay chỉ luôn nhằm vào những tin tức nóng cùng với các sự kiện thể thao hàng đầu.

Sân khấu của buổi hòa nhạc này chủ yếu được dàn dựng với hai tông màu đen trắng, không có nhiều ngọn đèn rực rỡ, nhưng lại đạt tới hiệu quả vô cùng. Chính giữa sân khấu được bố trí thành một quầy bar nhỏ với bốn chiếc ghế cao ở giữa, bên cạnh ghế dựa chồng chất các loại nhạc khí. Thời điểm khách quý được mời đến tuyên bố buổi hòa nhạc bắt đầu, toàn hội trường một mảnh tối đen, ước chừng một phút sau, ngọn đèn một lần nữa được bật lên, bốn thành viên của nhóm nhạc đã ngồi trên bốn chiếc ghế trên sân khấu, Bách An Ny cùng Mark John ngồi ở giữa.

Trên màn hình lớn, thời điểm chữ số Ả rập biến thành 1, âm nhạc vang lên.

Trong hội trường của một trường đại học nhỏ của quận Triều Dương thuộc Bắc Kinh cũng có âm nhạc vang lên, trong tiếng nhạc, trong ánh nến lay động, một cô gái tóc ngắn mặc một chiếc váy màu đỏ rượu bước lên lễ đài.

Cô ước chừng khoảng hai mươi lăm tuổi và có chiều cao khoảng một mét sáu.

"Xin chào mọi người!" Cô đứng ở chính giữa lễ đài, hướng mọi người vẫy tay: "Thật sự cám ơn mọi người đã đến nơi đây, cùng nhau chia sẻ thời khắc này."

Có người mở ra máy chiếu, trên phông nền trắng xuất hiện một tờ giấy vàng nhạt và dòng chữ xanh trên giấy cũng đã phai mờ. Trên đó viết:

[Lưu Thanh, em phải kết hôn, nếu anh yêu em, hãy đến hôn lễ mang em đi.]

Cô gái mặc váy đỏ rượu chỉ vào slide đang chiếu, nói:

"Đây là lần đầu tiên tôi ở bờ biển nhặt được thư trong chai, khi đó, tôi mười bốn tuổi, ở tại Đại Úc. Lúc ấy là buổi chiều, tôi đến bờ biển đi dạo, nó bị nước biển đẩy đến bên chân tôi. Thời điểm nhặt được nó, tôi cảm thấy bản thân hình như là nhặt được một câu chuyện xưa, tôi không biết người tên Lưu Thanh kia là nam hay nữ, tôi cũng không biết người này cuối cùng có đến hôn lễ kia hay không, nhưng tôi biết trên thế giới này có một người rất yêu Lưu Thanh.

Tôi mang chiếc chai này về nhà bởi vì nó gửi gắm ý niệm của một người, tôi đem nó cất giữ thật tốt, coi nó thành một loại kỷ niệm."

Toàn bộ khán phòng im ắng, chỉ có giọng nói hơi buồn của người phụ nữ.

"Trên thế giới này có một số người, ở một giai đoạn nào đó sẽ đi đến bờ biển, đem tâm tình của bản thân cất vào trong chai nhờ nước biển đưa đến một nơi thật xa."

"Cho nên." Cô ở trong ánh nến hơi hơi nở nụ cười, ánh mắt rơi xuống chiếc rương chứa những chiếc chai bên chân mình: "Cho nên, chúng ta thu được đủ loại tâm tình trong những chiếc chai này, hiện tại, tôi sẽ đọc để xem họ đã viết những gì!"

Cô mở ra một bức thư trong chai, đọc kỹ:

"Diêu Binh, anh có mắt như mù mới đi coi trọng một cô gái ghê tởm như Mĩ Mĩ. Mĩ Mĩ, tôi phi!"

Trong hội trường phát ra một trận tiếng cười.

Cô lại mở ra những chiếc chai khác, đọc từng cái một:

"Ba, mẹ, con chúc mọi người mạnh khỏe."

"Tôi có một phiền não, hai người bọn họ ai cũng đều tốt cả, tôi không biết nên chấp nhận tình yêu của ai!"

"Một ngày nào đó tôi sẽ trở nên thật nổi bật, Mẫn Mẫn, cố lên!"

"Giấc mộng lớn nhất của tôi là du lịch vòng quanh thế giới, vì mục tiêu này, tôi quyết định hiện tại bắt đầu tiết kiệm từng phân tiền một."

"Back Street Boy, nghe nói các anh muốn giải tán, trong lòng tôi rất khổ sở, tôi hy vọng các anh vĩnh viễn ở cùng nhau."

"Tạp Tạp, anh vĩnh viễn là thần tượng của em! Em muốn gả cho người đàn ông giống như anh vậy."

"Tôi muốn làm một quan chức lớn."

......

Một chai cuối cùng, cô đọc:

"Bà ơi! cháu nhớ bà. Khi bà rời khỏi thế giới này cháu cảm thấy bản thân giống như ở trong một đêm trưởng thành. Bà ơi! thực xin lỗi, trước khi bà rời khỏi thế giới này cháu không có nói cho bà nghe được những lời này. Nhưng mà bà ơi, cháu rất yêu bà, đây cũng là khi bà rời khỏi thế giới này cháu mới khắc sâu hiểu được. Bà ơi! Đối với bà cháu có rất nhiều rất nhiều điều thực xin lỗi, thực xin lỗi lúc bà càm ràm cháu hất bàn đi, thực xin lỗi vì đã lừa bà tiền đem bán đi quẩn áo xinh đẹp, thực xin lỗi lần đó bà ngã sấp xuống cháu đã không đến đỡ bà. Có rất nhiều rất nhiều lời thực xin lỗi, hy vọng bà ở trên trời có thể nghe được."

Sau khi đọc xong, bên dưới đài truyền đến tiếng nức nở, một giọng nữ nho nhỏ nói: "Tôi cũng có rất nhiều rất nhiều lỗi với bà tôi, thời điểm bà qua đời, tôi chỉ lo ở bên ngoài, ngay cả lễ tang của bà cũng không có tham dự."

Trên hội trường chỉ vọng lại tiếng khóc của cô gái đó. Mọi người xung quanh an ủi cô ấy, tiếng khóc kia dần bình ổn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!