"Cố Liên Hảo, đã lâu không gặp!" Bách An Ny đứng trước bức tranh sơn dầu duyên dáng mỉm cười, mang theo một chút xa cách cùng một chút vui mừng tựa như đây là một cuộc hội ngộ đã chờ đợi từ lâu.
Giống như bọn họ là những người bạn cũ đã không gặp trong nhiều năm.
Nhưng mà Cố Liên Hảo cùng Bách An Ny chẳng phải bạn cũ, kể cả khi bọn họ có cả đời vĩnh viễn không gặp nhau Liên Hảo cũng sẽ không cảm thấy tiếc hận, có một số người nhất định chỉ có thể như vậy.
"Cố Liên Hảo, cô cùng Đình Phương kết hôn thì thế nào? Tin hay không, cuối cùng, anh ấy vẫn thuộc về tôi." Đây là lời mà trước khi Bách An Ny rời đi nói với Liên Hảo, khi đó, cô ấy ghé vào bên tai Liên Hảo, nhẹ nhàng nói ra, không khác gì một nữ vương với pháp lực phi thường.
Vì thế, Liên Hảo sợ hãi gặp lại Bách An Ny, chỉ sợ cô ấy niệm một chú ngữ, tòa thành mà cô khổ cực dựng lên sẽ liền sụp đổ.
"Bách An Ny, đã lâu không gặp!" Liên Hảo đứng thẳng lưng, mỉm cười.
Bách An Ny ở trên sân khấu hay dưới sân khấu đều rất năng động, trải qua năm tháng có được sự duyên dáng và tao nhã tựa một con thiên nga xinh đẹp, cô ta của lúc này có chút trang điểm nhẹ và ăn mặc rất thỏa đáng.
Khi Liên Hảo đánh giá Bách An Ny, Bách An Ny cũng đang đánh giá cô, sau đó mang theo sự hụt hẫng, nói: "Liên Hảo, rõ ràng tôi so với cô nhỏ hơn một tháng, vậy mà càng ngày tôi lại càng cảm thấy mình giống như là chị của cô vậy."
Khấu Gia Minh cùng Phòng Tổ Vọng bước vào, bọn họ cười ha ha nói: "Hai vị nữ sĩ này, hai vị dự định đứng mãi như vậy sao?"
"Này, hai người chú ý lời nói có được không, nữ sĩ? Tôi cùng Liên Hảo còn chưa tới cái trình nữ sĩ kia." Thiên nga trắng tao nhã mang theo một chút bất mãn.
"Phải, phải, là đại minh tinh!" Phòng Tổ Vọng bày ra bộ dạng cúi đầu khom lưng.
Từ trước, Lan Đình Phương, Bách An Ny, Phòng Tổ Vọng, Khấu Gia Minh tựa như một cuốn sách không mở ra được. Đã từng có một lần, Liên Hảo cảm thấy tình bạn của bọn họ thật tốt, thật đẹp, đẹp tựa như những bộ phim truyền cảm hứng.
Liên Hảo cùng Bách An Ny ngồi xuống ghế bên ngoài ban công, nơi này là biệt thự của Khấu Gia Minh. Biệt thự nằm ở ngoại ô, cách biệt với sự hối hả và ồn ào của thành phố, xung quanh vô cùng im ắng, là nơi lý tưởng để nói chuyện.
Nếu là như vậy thì Bách An Ny lần này hẳn là có ý định cùng cô đàm luận.
Lúc này, Liên Hảo cảm thấy các cô giống với nhân vật trong phim truyền hình diễn tình khổ, hai người phụ nữ bởi vì cùng yêu một người đàn ông mà ngồi xuống trên bàn đàm phán. Liên Hảo chưa bao giờ nghĩ rằng cảnh tượng máu chó này sẽ xảy ra trên người bọn họ.
"Đình Phương ngày mai mới có thể trở về!" Bách An Ny nhìn Liên Hảo nói.
Lời nói mở đầu này nghe thật bình thản, nhưng lại là một kiếm trí mạng.
Liên Hảo tin chắc bản thân hiện tại sắc mặt nhất định rất khó coi, cho dù đã biết suốt một tháng qua bọn họ ở cùng nhau, chung quy nghe được trong tai vẫn là khó chịu, so với tưởng tượng còn có khó chịu hơn.
"Ừ!" Liên Hảo nắm thật chặt tay: "Tiếp theo, cô nói những lời này là muốn biểu đạt cái gì?"
"Tôi nghĩ, cô hẳn là cũng đoán được, Đình Phương mấy ngày qua đi theo tôi cả một vòng trái đất, tôi biết nói như vậy đối với cô mà nói thật không công bằng, còn có thể khiến cô thương tâm, nhưng mà, Liên Hảo, một tháng qua chúng tôi thật sự rất vui vẻ."
Chúng tôi? Đây là từ ngữ Liên Hảo cảm thấy thật sự tốt đẹp, nó khiến hai người, một nhóm người, kết nối chặt chẽ và mật thiết với nhau. Nhưng Liên Hảo cũng không dám ở trên người Lan Đình Phương sử dụng từ ngữ này, cô còn làm không được ở trước mặt người khác tự nhiên mà nói ra hai từ chúng tôi, bởi vì chột dạ, bởi vì người đàn ông tên Lan Đình Phương và trái tim cô bị ngăn cách bởi một dãi ngân hà.
Bách An Ny thì có thể, cứ như thế tự tin ở trước mặt vợ của người đàn ông kia nói ra hai từ chúng tôi.
Liên Hảo lẳng lặng nhìn Bách An Ny, nhìn cô ta rũ mắt xuống, run run đôi hàng mi.
"Đây chỉ là biểu đạt đơn phương của cô." Liên Hảo nói: "Về phần Đình Phương, Bách An Ny, cô hiểu anh ấy bao nhiêu, cô cho rằng anh ấy vẫn còn là Lan Lan lúc trước của cô sao? Năm tháng đã làm anh ấy thay đổi, mà tôi lấy thân phận một người vợ chứng kiến tất cả, và cô có vẻ đã đem thân phận của tôi quên mất, cô cứ như vậy vội vàng đến trước mặt tôi khoe khoang cô cùng với anh ấy thật vui vẻ, nhưng cô có chắc, anh ấy ở cùng với cô thật sự vui vẻ không?
Tôi làm người bên gối anh ấy sáu năm, người đàn ông của tôi, tôi ít nhiều gì cũng hiểu anh ấy."
"Tôi tha thứ cho cô, Bách An Ny, bởi vì cô là người anh ấy đã từng yêu!"
Sắc mặt Bách An Ny không được tốt.
"Đã từng?" Bách An Ny ngẩng cao cằm: "Liên Hảo, cô thật sự cho rằng chính là đã từng sao? Cô cứ luôn dùng phương thức như vậy lừa gạt bản thân mình, trên thực tế sự tình cô cũng đã thấy, khi tôi tuyên bố đính hôn, Đình Phương liền vượt qua nửa địa cầu đi đến bên cạnh tôi, cô còn cảm thấy đây là một loại đã từng sao?"
"Cho nên vì Lan Đình Phương, cô liền hướng toàn thế giới nói dối như cuội!" Liên Hảo lắc đầu: "An Ny, làm người không thể như vậy, Lan Đình Phương cũng không phải món đồ chơi trong tay cô, lúc cô không cần thì tùy tiện đem anh ấy ném đi, lúc cần thì nghĩ mọi biện pháp đem anh ấy kéo về."
"Bách An Ny, cô đã quên, lúc trước tôi đã cho cô cơ hội, tôi nói cho cô biết Lan Đình Phương cầu hôn tôi và tôi cũng đã đáp ứng, tôi nói với cô nếu cô quyết tâm ở bên anh ấy thì tôi có thể xem như không có sự việc kia, nhưng cô chính là nhẹ bổng nói với tôi Lan Lan chính là đang đùa giỡn cùng tôi. Cô cùng anh ấy ở chung lâu như vậy, cô làm sao có thể không hiểu Lan Đình Phương? Tôi nghĩ, kỳ thực, khi đó cô đã buông tay anh ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!