Chương 13: Trước khi anh trở thành ký ức(13)

Thật lâu thật lâu trước kia Liên Hảo luôn chờ đợi một thời khắc như vậy. Lúc Lan Đình Phương hôn cô, cô còn cho rằng đây chỉ là một giấc mộng. Cũng không thể trách cô, ai có thể nghĩ đến anh sẽ hôn cô trong lúc cô đang ngủ đâu kia chứ.

Chỉ đến tận khi tay Lan Đình Phương che mắt cô lại, Liên Hảo mới biết được đây không phải là mơ.

Nụ hôn này dây dưa có lẽ thật lâu, cũng có lẽ ngắn ngủn trong nháy mắt, chỉ là thời điểm buông nhau ra, cả hai người đều thở hổn hển.

Bởi vì tiếng thở dốc bên dưới ngọn đèn kiều diễm kia, không khí lúc này cũng trở nên kiều diễm.

Lan Đình Phương lại cúi đầu xuống, lần này môi anh dừng ở xương quai xanh của cô, tay kéo chiếc áo T

-shirt rộng như một chiếc váy trên người cô xuống, phía dưới còn có áo trong, tay anh từ áo trong đi vào, chạm vào áo lót trực tiếp đẩy ra khóa gài, nội y màu tím rơi trên mặt đất, tay anh đặt lên ngực cô, ngón tay ở trên đỉnh ngực bắt đầu gây sóng gió.

Ngay cả đầu ngón chân Liên Hảo cũng đều cuộn lên, dưới ánh đèn rực rỡ, cô cảm thấy bản thân giống như một người sắp chết đuối. Những suy nghĩ duy nhất còn lại nói với cô rằng, nơi này là phòng khách, bọn họ đang ở trên sô pha.

Cảm giác được sự thay đổi của cơ thể anh, Liên Hảo đẩy anh ra một chút, lí nhí nói ra: "Đình.... Đình Phương, đây.. Đây là phòng khách."

"Phòng khách thì như thế nào?" Lan Đình Phương thở hổn hển nói: "Em quên cửa kính nhà chúng ta là thủy tinh nguyên chất nhập khẩu rồi sao?"

Đúng vậy, lúc trước mua nhà ở đây, dì của cô nói với cô rằng, ở trong phòng này mặc hay không mặc quần áo đứng ở phía trước cửa sổ ngắm phong cảnh cũng không có gì đáng ngại.

Nhà chúng ta, anh nói nhà chúng ta. Liên Hảo tâm tình thật tốt nở nụ cười, còn không có cười xong đã bị anh hôn lấy.

Tay anh đang kéo quần đùi của cô, hôm nay cô mặc một chiếc quần đùi jean, khóa kéo là một loạt hàng nút, Lan Đình Phương mở ra nút đầu tiên, đụng đến viền ren bên trong.

Nút khóa thứ hai chết tiệt! Tay Lan Đình Phương dừng ở viền ren đang phát run, nút khóa thứ hai làm thế nào cũng mở không ra.

Trong lòng giống như thiêu đốt một phen phát hỏa, muốn đem người phụ nữ này nhét vào thân thể của chính mình, cùng nhau thiêu đốt mới cảm thấy thỏa mãn.

Một Lan Đình Phương mang theo tình triều như vậy Liên Hảo cảm thấy rất xa lạ, thân thể của cô bắt đầu run lên, khẩn trương tựa như lần đầu tiên của bọn họ.

Hiện tại cô cũng chỉ mặc một cái áo trong, một bên dây đeo của áo trong cũng đã bị anh làm đứt, mà quần áo của anh vẫn còn hoàn chỉnh, bên dưới ánh đèn chói lọi, Liên Hảo lắp bắp nói:

"Đình.... Đình Phương, em... Em còn chưa có... Tắm rửa!"

"Tắm rửa?" Lan Đình Phương dừng một chút, cũng không để ý tới nút khóa thứ hai kia nữa mà ôm lấy cô: "Anh cũng chưa có tắm, cùng nhau."

Khi tiến vào phần sâu nhất của cơ thể cô, tất cả các giác quan đều nói với anh rằng lần này khác với những lần trước. Bọn họ giống như đang ở trong phòng tắm của suối nước nóng ngoài trời, trong không khí tản ra hơi thở rừng rậm nguyên thủy, tỏa ra hơi nước mù sương, ở lúc cô đạt được cực hạn, họ cùng nhau hòa vào chốn thiên đường hoan ái.

Giờ khắc này, Lan Đình Phương cảm thấy bản thân anh tựa như một du khách lang thang rốt cục tìm được bến cảng ấm áp làm nơi trú ẩn.

Giờ khắc này, anh vô cùng cảm kích cô, cảm kích cô cứ như vậy hết lần này đến lần khác bao dung anh.

Lan Đình Phương ở giờ khắc này nhớ tới lần đầu tiên của bọn họ. Đó là một buổi tối có ánh trăng bạc, giường của bọn họ đặt ở cạnh nhau, rèm ngăn cách được kéo ra, ánh trăng nhàn nhạt rơi xuống trên giường. Bọn họ mới cưới nhau được sáu ngày.

Cặp vợ chồng mới cưới là hai người xa lạ quen thuộc.

Đêm đó, bọn họ uống một chút rượu, cô đặt tay lên ngực anh, cúi ánh mắt, lông mi run rẩy và ẩm ướt.

Tháng bảy ở Nghiễm Châu vô cùng nóng bức, phòng bọn họ thuê trần nhà không có chức năng tản nhiệt, một khi đến buổi tối không khác gì một cái lò nướng. Chiếc quạt nhỏ đang hoạt động, nhưng mồ hôi vẫn cứ không ngừng chảy ra. Anh bắt đầu thương hại cô, một đêm như thế này, cô đáng ra nên ở trong phòng có gắn điều hòa, nghe những bản nhạc tuyệt vời.

Bởi vì thương hại, anh hôn cô, muốn dùng nụ hôn trấn an tâm hồn của cô. Sau đó cô cởi nút quần áo của anh trước, những việc tiếp theo đều là những việc hiển nhiên.

Khi Lan Đình Phương tiến vào cơ thể của cô, lúc anh cảm giác được một tầng trở ngại, anh sửng sờ. Anh chưa từng có dự định cùng một người có tính cách như Liên Hảo ở cùng một chỗ, vì thế, khi đó anh nghĩ đến việc lùi bước, anh nghĩ Cố Liên Hảo nên có được những thứ tốt hơn, ít nhất cô vẫn còn thứ quý trọng nhất, anh muốn giữ cho cô một phần quý trọng kia, nhưng anh biết kỳ thực bản thân anh không thể nào chịu đựng được.

Ngay lúc tư tưởng của anh rơi vào hỗn loạn, tay cô ôm chặt lấy thắt lưng anh chủ động hướng đến, bên dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt cô bởi vì đau đớn mà trắng bệch. Lần đầu tiên của bọn họ cứ như vậy hừng hực cho xong việc.

Sáu năm, bọn họ đối với cơ thể nhau vô cùng quen thuộc, anh biết hết những bộ phận nhạy cảm của cô, bộ phận nhạy cảm của cô rất kỳ lạ, ở gáy. Sau này anh mới biết được sau gáy cô có một vết sẹo, vết sẹo này là khi cô cùng bà ngoại đến trong miếu bái tổ bị nhan làm cho bị thương, khi đó sư thái trong miếu không biết dùng loại thuốc gì, cô nói với anh, mỗi lần anh hôn lên gáy, cô sẽ nghĩ ngay đến mùi hương của loại thuốc đó.

Trên thực tế, anh hôn nơi đó cũng chỉ một, hai lần. Lan Đình Phương là một người rất vụng về, và anh không sẵn sàng cho việc trao đi cảm xúc của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!