Chương 42: Giáng sinh ấm áp

Nó quay lại nhìn vào cánh cửa, Key bước vào với hộp sơ cứu trên tay. Nó run rẩy nhìn Key, đôi mắt tím hoảng sợ, răng cắn chặt môi lại.

Key đóng cửa rồi quay sang nhìn nó:

– Lại đây với anh! – Key nói

– * lắc đầu *

– Anh chỉ sơ cứu cho em thôi, nếu em định để máu chảy đến chết thì dẹp ý định đó đi! – Key nhìn nó

Vết thương lúc nãy đang dần ứa máu, bàn tay nó nắm chặt lại, máu dần chảy ra! Key thở dài nhìn nó:

– Không sao đâu! Lại đây, xong rồi anh sẽ đi! – Key bước lại ngồi lên giường

Nó nhìn Key rồi bước tới ngồi xuống giường!

– Đưa tay em đây! – Key nói

Nó nắm chặt tay lại, nó run rẩy ngày càng mạnh. Vết thương bị nó bấu chặt lại ứa máu nhiều hơn, Key nhìn bàn tay nó nhíu mày

– Em không cần phải nắm chặt như vậy đâu! – Key cầm lấy tay nó

– …. – Nó im lặng

– mở ra! – Key nhìn nó

Nó làm theo lời Key, Key bắt đầu sát trùng vết thương. Dù không nặng nhưng nếu không băng lại cũng mất khá nhiều máu, đối với bệnh của nó. Mất nhiều máu là việc nguy hiểm nhất. Nó và Key cả 2 đều im lặng, chẳng ai nói gì.

Key cẩn thận sát trùng rồi lau những vết máu xung quanh tay nó, mọi cử chỉ đều ân cần khiến nó cảm thấy bớt hoảng sợ!

– Xin lỗi vì việc lúc trưa! – Key lên tiếng phá vỡ không khí im lặng

– …… – Nó im lặng

– Anh không nghĩ những lời đó làm em buồn đến như vậy! – Key nói tiếp

– …….

Key lúc này đã băng bàn tay nó lại, Key đứng lên kéo 1 cái ghế ngồi trước mặt nó, để chân nó lên rồi vén cái quần màu hồng của nó lên.

– Lúc đó anh hơi nóng nên đã nói những lời đó với em, nhưng em! Mà thôi bỏ đi, lỗi của Anh – Key tính nhắc lại lỗi của nó nhưng lại thôi

Nó im lặng, chẳng nói gì!

Key vẫn ân cần sơ cứu cho nó, dịu dàng và ấm áp. Key lúc này chẳng giống như lúc đó, khuôn mặt ấm áp, giọng nói dịu dàng! Nó cảm thấy ở anh có gì đó đáng thương, có lẽ hành động của nó làm anh bị tổn thương nhiều lắm! Nó cắn chặt môi dưới, nó biết nó cũng có lỗi nhưng lại không chấp nhận!

Key lúc này đã băng chân nó lại xong, kéo ống quần lại như cũ rồi để chân nó xuống đất. Key dọn bông y tế và mọi thứ lại vào hộp rồi đứng lên để ghế về chỗ cũ!

– Xong rồi!

Cũng gần 11g rồi, em ngủ đi! – Key quay lại nhìn nó

– * gậy đầu *

– Em ngủ ngon! – Key nói rồi quay lưng bước ra cửa

Key đứng trước cửa bỗng khựng lại rồi quay lại cười nhạt nhìn nó, nó ngước lên nhìn Key. 2 người chạm mắt nhau, nó nhìn Key, vẻ mặt đau khổ đó làm nó cảm thấy đau lòng. Đôi mắt Key hiện rõ nỗi buồn trên đó, nụ cười nhạt đau thương.

– Em biết không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!