Nó đi đến một nơi đầy kí ức đó, nó trả tiền taxi bằng số tiền ít ỏi của mình. Nó đi lại tiệm tạp hoá gần đó mua 1 bịch sữa và một vài bịch bánh bông lan. Nó đứng trước cánh cổng cũ kĩ, cười nhạt. Mọi thứ vẫn không thay đổi, chỉ có con người mới đổi thay.
Nó đẩy cánh cổng vào, đi thẳng vào. Đứng trước cánh cửa được khoá bằng ổ khoá cài mật mã, nó xoay số, ổ khoá mở ra! Nó mở cửa bước vào bên trong, đồ vật bị bám bởi lớp bụi. Nó bật đèn lên, căn nhà này từng hạnh phúc biết bao. Nó đang ở căn nhà cũ, nó cũng chẳng biết vì sao lại về đây.
Nó đóng cửa lại rồi xuống bếp kiếm giẻ lau, điện nước căn nhà vẫn xài tốt. Nó xả sạch rồi lên phòng khách lau lại bộ ghế sofa, nó lau lại mọi thứ. Nó dọn dẹp hết tất cả bụi bẩn, căn nhà chỉ có một mình nó. Dọn xong, nó dẹp rồi lên phòng khách ngồi lên ghế sofa.
Nó nhìn qua cửa sổ, trời đang mưa. Cơn mưa nặng hạt như mang đem trả nó những kí ức cũ. Nó lấy điện thoại trong túi ra, có hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, là của Ngọc! Nó tắt hết rồi bấm vào danh bạ tìm số ai đó!
Nó dừng lại ở chữ mẹ, đắn đó một lúc rồi bấm nút gọi!
– Alo! – Giọng nói quen thuộc đó
– Mẹ hả? Con, Như nè – Nó nói
– Con hả? Sao tới giờ mới gọi cho mẹ vậy? – Giọng mẹ nó vui hẳn lên
– Con xin lỗi! Mẹ với ba dạo này sao rồi? – Giọng nó buồn hẳn
– À, con không phải lo! Ken tốt với ba mẹ lắm – Mẹ nó nói
– Vậy hả? V thì được rồi! – Nó nghẹn ngào
– Con dạo này sao rồi?
– Con vẫn ổn! – Nó nói
– Ở đó hứa với mẹ là phải ngoan và nghe lời Ken đi!
– Dạ! Con hứa
– Nhớ nghe chưa! Hứa rồi đó
– Mẹ ….. Mẹ với ba có tính về không? Dù gì cũng đã 1 tháng rồi! – Nó nói
– À chuyện đó ….. – Mẹ nó ngập ngừng
– Nếu không về thì không sao đâu! Chỉ cần 2 người khoẻ mạnh là được – Nó nói
– Chắc là sẽ không về! Ba con làm việc ở công ty Ken bên đây! Có lẽ không quay về nữa
– Dạ! Con hiểu rồi! Giáng sinh vui vẻ – Nó nói
– Ừ con! Giáng sinh vui vẻ! Hứa với mẹ rồi đó, ở đó không được bướng, phải lo học với lúc nào cũng phải vui vẻ. Khi nào rảnh mẹ sẽ gọi
– Dạ!
Con cúp máy đây!
– * tít *
Nước mắt nó lúc chảy dài trên gò má như cơn mưa nặng hạt kia. Nó co người lại, dù gì thì cũng chỉ có một mình nó. Rồi ai cũng bỏ đi:
– Con xin lỗi!
Con thất hứa rồi
Nó nói rồi khóc nức nở như 1 đứa con nít. Cơn mưa ngoài kia không biết bao giờ ngưng, cũng như nó, không biết bao giờ mới quên hết đi những nỗi buồn này. Họ không trở về, họ không muốn bên cạnh đứa con duy nhất của họ, họ sống hạnh phúc bên nhau còn nó chỉ có một mình.
Nó biết sẽ không còn ai để vỗ nó mỗi khi nó khoc nữa! Sẽ không còn được gọi 2 từ ba mẹ như những người khác! Ngày hôm nay, nó trở về căn nhà cũ, nó muốn những kí ức đẹp sẽ quay về. Nhưng thứ nó nhận được là kí ức buồn và những cơn ác mộng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!