Chương 37: Ngày giáng sinh

Yun đưa nó vào phòng rồi đặt nó lên giường, nhìn vào khuôn mặt nó, yên bình hơn lúc nào khác. Khuôn mặt nó khi ngủ trong rất đáng yêu kh như lúc nó tỉnh dậy, lớp mặt nạ đó khi nào nó sẽ gỡ ra và có ai gỡ ra được?

Yun mở mắt kính, giày của nó ra rồi đắp chăn cho nó, mọi cử chỉ đều rất dịu dàng và ân cần. Key và Ken bước vào đem theo con gấu to đùng và đồ của Yun!

– Nè m! – Key đưa đồ cho Yun

– Ừ, cảm ơn! – Yun cầm lấy

– Ngủ say quá v? – Ken nhìn nó

– May mà chưa xỉu giữa chừng, lúc chiều t vs Key có ghé bệnh viện lấy thuốc về! Mai m đưa cho nó – Yun đưa cho Ken

– Thuốc này là …. – Ken ngập ngừng

– Ừ! – Yun nói

Ken và Key trầm ngâm nhìn vào hộp thuốc màu trắng, kh nhãn hiệu ngày sản xuất hay những thứ được ghi trên các hộp thuốc khác mà chỉ ghi bằng loại bút kh xoá được "C-18″!

Yun điều chỉnh máy điều hoà ở nhiệt độ thích hợp rồi quay sang nhìn 2 tên kia!

– Giống như hộp thuốc lúc đó, đúng chứ? – Yun hỏi

– Ừ …… – Key trầm giọng xuống

– Và quá giống với người đó! – Yun nói rồi nở nụ cười đau thương

Đôi mắt xám khói bỗng thể hiện sự u buồn, nỗi buồn kh thể vơi! Ken ngước lên nhìn Yun rồi đặt tay lên vai Yun!

– Thôi đi, mai còn đi học! – Ken nói

– Ừ! – Yun nói

Cả 3 bước ra khỏi phòng nó rồi ai về phòng nấy, mỗi người đều mang cho mình một suy nghĩ riêng biệt! Chỉ còn nó đang nằm trên giường và ngủ say! Trong giấc ngủ say, nó lại mơ về hắn. Hắn đứng đối diện nó trên con đường chia đôi cánh đồng hoa hồng trắng.

Hắn đang nhìn nó, khuôn mặt lãnh cảm, đôi mắt màu xanh của biển vô hồn. Hắn như 1 người khác, nó bước tới phía hắn và khẽ đưa tay chạm vào. Hắn đang tan biến và rồi biến mất! Nó, chỉ có 1 mình ở giữa cánh đồng hoa hồng trắng! Nhưng rồi khi quay đầu lại, nó thấy bóng dáng của 1 con trai.

Người con trai đó và nó bị cắt ngang bởi 1 cánh cổng đầy gai! Nó đứng bên hoa hồng trắng, người con trai đó đứng bên hoa hồng đỏ. 2 thế giới, 2 con người và 2 màu khác biệt. Nó nhìn người đó, người đó đang cười, nụ cười thật đẹp. Và rồi nụ cười đó tắt đi, khuôn mặt của người đó nó kh thể thấy được!

Nó muốn tiến gần hơn nhưng lại bị ngắn bởi cánh cổng đầy gai đó ……

~~~~~~~~~~~~~~ NGÀY HÔM SAU

Nó tỉnh dậy sau giấc mơ kì lạ đó, nó ngồi dậy vươn vai. Nhìn xung quanh rồi chụp lấy cái điện thoại, nó kh ngủ dậy trễ ==

", may quá! Nó vào mp3 rồi bật bản nhạc" This Love – G

-Dragon " rồi để điện thoại trên bàn. Leo xuống rồi vào tolet làm VSCN, nó nhìn vào gương.

Khuôn mặt nó dường như có chút gì đó thay đổi nhưng chính nó cũng chẳng nhận ra! Nó rửa khuôn mặt thật kĩ với sữa rữa mặt rồi vớ lấy cái khăn lau thật sạch. Nó kh cần biết mình đã thay đổi hay kh, với nó hiện giờ là quan trọng nhất! Bước ra rồi tiến tới tủ quần áo, nó lấy bộ đồng phục rồi thay vào.

Nó mặc y như những gì Ngọc dặn! Mang đôi vớ da màu đen Yun dặn vào, hoàn chỉnh rồi! Nó nhìn vào cái gương rồi chải mái tóc màu bạch kim đặc trưng. Có người từng nói nó đi nhuộm lại như mọi người, nó không đi. Màu tóc này với người khác rất kì lạ, nhưng với nó thì lại rất thích.

Từ nhỏ đã mang màu tóc và mắt khác mọi người nên nó bị xa lánh nhưng đến ngày gặp Anh! Anh mang màu mắt giống nó, lúc đó nó rất vui. Đôi mắt anh giống nó, màu tím buồn! Nó sẽ kh thay đổi, đây là nó. Nó sẽ là nó, kh phải là bản sao của ai khác cả! Sống cho bản thân, đừng sống cho người khác!

Nó để tóc qua 1 bên, bước tới cầm điện thoại lên và bấm số gọi cho Ngọc!

– Aloooooo – Ngọc giọng còn ngái ngủ trả lời

– Giờ còn ngủ hả con quỷ? – Nó trách móc

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!