Chương 9: (Vô Đề)

Cao Gia Kỳ và Lục Minh Tuyếtđều không có kinh nghiệm, vậy mà dựa vào khẩn cầu tha thiết của đối phương, bọn họ trần trụi ôm nhau ở chung một chỗ, bắt đầu thăm dò thân thể huyền bí của đối phương.

Cao Gia Kỳ vuốt ve da thịt trắng nõn mềm mại của cô, làn da tươi đẹp làm người ta xúc cảm để cho cậu quyến luyến không dứt, nhất là cặp vú đầy đặn mượt mà của cô, sau khi vân vê, anh không nhịn được cúi đầu hôn tới, ngậm điểm nhỏ mềm mại nở rộ đứng thẳng.

Lục Minh Tuyết yêu kiều rên rỉ, khi cậu bắt đầu liếm láp nhụy hoa anh đào của cô thì y như cô cảm thấy mình giống như tôm bị ném vào trong chảo nóng, cả người đỏ bừng.

Gia Kỳ...... Lục Minh Tuyết có chút không biết làm gì nhìn cậu, mặc dù cô khát vọng thân thiết với cậu, nhưng mà thật sự rất xấu hổ:

"Không cần phảiliếm người ta như thế!"

"Không được liếm sao?"

Cao Gia Kỳ ngẩng mặt lên, ánh mắt lưu luyến mà nhìn chằm chằm vào nơibị mình liếm thấy phát ra nhũ nhọn sáng bóng mê người.

"Người ta cảm thấy rất thẹn thùng."

Lục Minh Tuyết một tay che kín mặt, một tay che trước ngực, bảo vệ trước ngực mình không hề che dấu cảnh xuân đẹp đẽ.

"Tất cả mọi người đều làm như vậy phải không?"

Cao Gia Kỳ lấy tay của cô ra, lần nữa chui ở trước ngực của cô, mục tiêu của lần này đổi thành một bên khác, mới vừa rồi không có được cậu chăm sóc đến nhụy hoa mê người này.

Sau khi liếm mấy cái, cậu há miệng nuốt trọn cả nhụy hoa ngậm vào trong miệng, lại hút lại mút trêu chọc cô.

A...... Lục Minh Tuyết nhắm hai mắt, không cách nào kiềm chế tiếng rên rỉ.

Thật may là tối nay cha mẹ cô về trễ, thím giúp việc cũng đã bị cô đẩy đi, bằng không bây giờ nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, về sau đi ra ngoài gặp người khác thì làm phải làm sao?

Cao Gia Kỳ dùng đầu lưỡi và môiliếm láp đụng chạm, còn có hơi thở nóng bỏng của cậu thổi lất phất, cô nhạy cảm hưởng thụ niềm vui thích trước ngực lưu lại một chuỗi cảm thụ khó hiểu sung sướng. Từng hành động của cậu làm cho cô xấu hổ như muốn nổ tung, cô lại chỉ có thể che mặt tiếp nhận.

Cô cũng không muốn như vậy, cô chỉ là xấu hổ, trước đây cô không ngừng cố gắng muốn ăn cậu, bây giờ người bị ăn lại là cô.

Đột nhiên, Cao Gia Kỳ kéo tay che mặt của cô ra, hỏi:

"Minh Tuyết, tại sao em lại trở nên xấu hổ như thế chứ? Lúc trước liên tục ầm ĩ muốn làm, người muốn làm trước là em đó nghen!! Chẳng lẽ em lại hối hận hả?"

Lục Minh Tuyết mở hai mắt ra, xấu hổ nhìn Cao Gia Kỳ một cái, sau đó lại lập tức nhắm hai mắt lại, vẻ mặt tùy cậu muốn làm thế nào thì làm.

"Sau khi cởi hết quần áo rồi mới hối hận? Bây giờ anh sẽ không dừng tay đó!" Cao Gia Kỳ như tên đã lắp vào cung, hết sức căng thẳng rồi, nếu bây giờ muốn anh dừng lại, thật sự là muốn mạng của cậu mà.

Vùi mặt vào bên cổ của cậu, Lục Minh Tuyết nhỏ giọng nói:

"Em mới không hối hận, người ta chỉ là xấu hổ mà thôi, anh làm việc của anh đi!"

"Như vậy sao được? Minh Tuyết, nhìn anh, em phải cho anh một chút phản ứng mới được."

Bàn tay dời đến giữa chân của cô, ngón tay Cao Gia Kỳ dài dịu dàng dò vào trong ngách nhỏ huyền bí, từ từ đi sâu vào, cho đến gặp phải trở ngại mới thôi.

Cảm thấy nét mặt của cô trở nên khó chịu, cậu chậm rãi cử động ngón tay của mình, di chuyển trong cơ thể cô.

Gia Kỳ, sẽ đau.

Lục Minh Tuyết đẩy tay của cậu ra, nhưng không có hơi sức đẩy tay của cậu, ngón tay của cậu lần lượt càng xâm nhập vào chỗ sâu hơn trong cơ thể cô, cô không chịu được nhíu mày.

"Thả lỏng một chút, Minh Tuyết, anh đang để cho em thích ứng! Nếu không chờ một chút vật nam tính đi vào, nhất định em sẽ càng khó chịu."

Cao Gia Kỳ giật giật eo, để cho đầu của mình ngẩng lên, gắng gượng chống đỡ ở trên đùi của cô.

Lấy vật nam tính ra cho cô xem, nếu không một lát nữa Minh Tuyết muốn yêu cầu cậu đi vào, nhất định sẽ rất đau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!