Chương 6: (Vô Đề)

Khi Cao Gia Kỳ chạy tới chợ đêm, thì trời đã mưa lất phất, sau khi mua xong, trời mưa càng lớn, Cao Gia Kỳ ba chân bốn cẳng chạy về nhà, không bất ngờ khi thấy thấp thoáng bóng dáng quen thuộc đứng dưới lầu nhà cậu.

Lục Minh Tuyết ngồi ở chỗ hoàn toàn không có che chắn, mưa vẫn rơi, toàn thân trên dưới của cô đã ướt sũng.

Cao Gia Kỳ không tự chủ thở dài, nói:

"Chị Minh Tuyết, chị cần gì phải làm như vậy?"

Nhìn bộ dạng đáng thương của cô, làm người ta thương yêu đến tột cùng, cô cố ý muốn dầm mưa cho cậu thấy sao?

"Gia Kỳ, cậu không cần chán ghét tôi có được hay không?" Lục Minh Tuyết đã đứng ở đây một lúc lâu rồi, vừa có hàng xóm gần đây đi qua, tốt bụng nói muốn cho cô mượn một cái dù nhưng cô lại lắc đầu từ chối nói:

"Tôi bị Tố Trinh chán ghét đã quá khó chịu, mọi người cũng muốn chán ghét tôi nữa hay sao, tôi...."

"Lên lầu trước rồi nói." Cao Gia Kỳ vươn tay, nắm tay cô kéo lên lầu.

Cả người Lục Minh Tuyết lạnh buốt, bởi vì bị mắc mưa hay là bởi vì liên quan đến tình cảm trong lòng.

"Gia Kỳ, tôiđã đồng ý kết giao với cậu rồi mà! Cho nên, cậu không được tức giận, được không?"

"Chị Minh Tuyết, chịcố ý làm tôi tức chết phải không?" Cô nói như vậy, cảm giác giống như cậu ép buộc cô nhất định phải kết giao với cậu, khi tiếp xúc với bàn tay nhỏ bé lạnh buốt, cậu vừa đau lòng vừa giận nói lớn:

"Ai bảo chị đứng ở đó dầm mưa hả?"

"Cậu không cần tức giận..." Lục Minh Tuyết bị tiếng gầm nhẹ của cậu dọa sợ nên lui về sau 2, 3 bước.

Đi, lên lầu!

Đột nhiênxảy ra một trận mưa lớn, cả người Cao Gia Kỳ cũng ướt hết. Sớm biết như vậy thì sáng sớm hôm nay đã nghe lời Gia Xương nói, trước khi ra ngoài cậu nên cầm theo cây dù.

Cậu nắm tay Lục Minh Tuyết, cô nhắm mắt đi theo phía sau cậu lên nhà.

Bầu không khí giữa bọn họ không giống như trước kia, trước kia cô luôn vừa nói vừa cườitán gẫu với Gia Kỳrất dễ dàng, nhưng kể từ sau khi biết cậu có tình cảm với cô, cô có cảm giác giống như có chỗ nào đó là lạ.

Đầu tiên Cao Gia Kỳ cầm hai cái khăn lông ra ngoài, một cái đưa cho cô, một cái là phủ lên trên đầu cậu, cậu lau quoa loamấy cái.

"Tôi đi lấy quần áo của chị hai cho chị thay, chị tới phòng tắm trước đi, cởi hết quần áoướt ra?"

"Không sao đâu! Tôi lau một chút là được rồi, cậu không nên lấy đồ của Tố Trinh, tránh cho cô ấy sau khi phát hiện lại tức giận."

"Chị của tôimới khôngnhàm chán tức giận như vậy."

Cao Gia Kỳ tự mình đi vào phòng của chị hai, cầm một cái T shirt và quần soóc đira, sau đó đẩy mạnh Lục Minh Tuyết vào phòng tắm:

"Nhiệt độ cơ thể của chị rất thấp, nhanh đi tắm nước nóng ấm áp thân thể, ngộ nhỡ bị cảm lạnh thì nguy đó."

Lục Minh Tuyết không từ chối nữa, vào trong phòng tắm cởi quần áo ướt sũng ra. Sau khi tắm nước nóng, rốt cuộc cô cũng không còn lạnh run nữa.

Nhân lúc Lục Minh Tuyết đi tắm, Cao Gia Kỳ về phòng mình thay quần áo ướt sũng, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa ăn tối.

Đầu tháng sau, Cao Gia Xương muốn tham gia hội chợ, sau khi tan học, hầu như là ở lại trường học luyện điền kinh, Cao Gia Thành ở lại trường tự học, nhưng hai người đó vẫn sẽ về nhà ăn cơm tối.

Rửa rau xanh trước, chờ hai em trai trở về, lát nữa xào lại cho nóng là được, bây giờ phải chuẩn bị, chỉ có canh, cậu mới mua xương heo chợ đêm, gần đây Gia Xương tăng cường luyện tập, mất rất nhiều thể lực, phải bồi bổ cho Gia Xương thêm mới được.

Vừa mới rửa sạch xương heo, nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra, Cao Gia Kỳ lấy một nồi lớn bỏ xương heo vào, bật lửa nhỏ để hầm, rồi xoay người đi ra khỏi bếp, đi ra ngoài xem xét tình trạng của Lục Minh Tuyết.

"Gia Kỳ, tôi tắm xong rồi."

Lục Minh Tuyết ngồi ở trong phòng khách, cả thân thể vùi vào một chỗ, cảm giác dáng vẻ có chút khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!