Thời gian nghỉ trưa, Cao Gia Kỳ mệt mỏi nằm sấp trên bàn học, bạn học bên cạnh thuận đường mua giúp cậu sữa tươi và bánh mì, thế nhưng cậu lại ăn không vô.
"Gia Kỳ, cậu làm sao vậy? Không ăn nhanh đi, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi đó."
"Mình không đói bụng." Trong đầu Cao Gia Kỳ đều nhớ lại chuyện tối hôm qua Lục Minh Tuyết nói muốn kết giao với cậu.
Rốt cuộc bọn họ thật sự đã kết giao rồi sao?
Tối hôm qua, lúc cậu đi bắt kẻ cuồng theo dõi, đối phương vừa thấy cậu đến gần, đã bỏ chạy, cậu đuổi theo một đoạn, bởi vì không quen thuộc địa hình gần đây, cho nên đối phương đã trốn thoát.
Sau đó cậu quay về kể lại với chị Minh Tuyết, cô cảm kích vỗ vỗ đầu cậu, nói cám ơn rồi vẫy tay chào cậu.
Bởi vì thấy khuôn mặt vui vẻ của cô, cậu cũng cười khúc khích vẫy tay lại với cô, cho đến khi cửa sắt phịch một tiếng đóng lại trước mắt mình, cậu mới thoát khỏi vẻ mặt mê muội và tỉnh táo lại.
Cậu đứng ngoài cửa hỏi cô, tại sao vội vã đuổi cậu đi như vậy? Cậu chưa có nói rõ tình cảm của cậu mà! Nhưng cô lại trả lời cậu, bây giờ cô hoàn toàn không muốn nghĩ đến chuyện gì khác, không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng lôi thôi của cô.
Cho dù cậu nói không để ý thế nào, hay khen cô mặc quần áo ở nhà rất hấp dẫn, nhưng cô vẫn không chịu mở cửa ra đối mặt với cậu. Cậu không thích nói chuyện với cô qua cửa sắt, đành phải nghe lời cô đi về nhà.
Cứ như vậy, một đêm hỗn loạn kết thúc, rõ ràng cậu vẫn không biết chị Minh Tuyết đối với cậu thế nào? Chị Minh Tuyết nói kết giao, thật sự làm cho cậu nghĩ đến tình cảm đó sao?
Hay là ... Cô bị người cuồng theo dõi chọc giận, nên thuận miệng nói đồng ý kết giao với cậu, coi cậu là bia đỡ đạn sao?
"Này, này! Có phải cậu đang nghĩ đến chuyện yêu đương phải không? Tại sao lại có bộ dạng nửa sống nửa chết đó hả?"
Lâm Triết Kỳ ngồi ăn bên cạnh, mũi của cậu rất nhạy cảm với chuyện này, lập tức huýt sáo, gọi đám bạn học bình thường lăn lộn với nhau tới, vây quanh Cao Gia Kỳ.
"Nói đi! Có phải cậu đã có người trong lòng?"
Thấy bọn họ vây quanh mình thành một vòng lớn, Cao Gia Kỳ vốn là người không giỏi che giấu tâm tư của mình, vì vậy cậu nói hết chuyện tối hôm quacậu tỏ tình với Lục Minh Tuyết, bao gồm chuyện có kẻ cuồng theo dõi.
"Ôi mẹ ơi! Người đó là Lục Minh Tuyết sao?"
"Lần trước người chúng ta gặp chính là chị Lục Minh Tuyết?"
"Thật hay giả? Người đó là đại mỹ nhân Lục Minh Tuyết sao?"
Nghe tiếng kinh hãi của đám bạn học, thì có thể biết rõ trước đây chị Lục Minh Tuyết trong trường học là người rất nổi tiếng, ngay cả nam sinh khác lớp cũng biết, đều lưu lại ấn tượng sâu đậm với cô.
"Cậu khoác lác quá đi, làm sao chịLục Minh Tuyết có thể đồng ý kết giao với cậu chứ?"
"Đúng vậy! Gia Kỳ, nhất định là cậu đang khoác lác."
"Nghe nói chị ấy là người rất kén chọn, gần như là mỗi lần nam sinh tỏ tình với chị ấy thì đều bị chị ấy từ chối, làm sao có thể đến phiên cậu chứ?"
Cao Gia Kỳ hếch môi lên, có chút hành động theo thói quen nói:
"Tại sao các cậu lại không chịu tin mình, vậy các cậu vây lại hỏi làm gì hả"
"Không chứng cứ nên không tin, hay là cậu chụp vài bức ảnh hôn miệng tới cho mọi người xem đi!"
"Ha ha... Triết Kỳ, như vậy làm khó cậu ấy quá!"
"A! Mấy người các cậu không nên ồn ào! Bây giờ mình rất khổ sở! Các cậu còn châm chọc."Cao Gia Kỳ giận đến vùi mặt ở trong cánh tay, dứt khoát không để ý tới đám bạn học.
"Nếu không thì chụp cảnh ôm nhau cũng được!"
Lâm Triết Kỳ vỗ vỗ vai Cao Gia Kỳ, cười nói:
"Gia Kỳ, đột nhiên cậu khoác lác như vậy, là muốn mọi người quan tâm đến cậu phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!