"Đi thôi! Minh Tuyết."
A? Muốn đi đâu? Lục Minh Tuyết bị cậu kéo đứng lên, đi ra ngoài cửa.
"Đi ăn mừng ngày chúng ta kết giao tròn một năm!"
Ngồi ở ghế sau trong xe RV của Dư Chấn Đông, Lục Minh Tuyết không biết làm gì, bởi vì cô cảm thấy Cao Tố Trinh ngồi kế bên tài xế trước mặt cô giống như đang nhìn cô chằm chằm.
"Gia Kỳ, không phải anh nói muốn đi kỷ niệm ngày chúng ta kết giao tròn một năm hả? Tại sao bây giờ chúng ta lại ngồi ở đây?"
Cô dựa vào bên cạnh Cao Gia Kỳ, nhỏ giọng hỏi.
"Anh nhờanh Đông chở chúng ta một đoạn đường, bọn họ đến chơi ở biệt thự của anhKhi Vũ, chúng ta đi nhờ xe, đến Vân Tiên vui chơi."
"Hai chúng ta chính mình tự đi chơi không phải tốt hơn hả? Tại sao muốn nhờ anh ta chở chúng ta chứ?"
Lục Minh Tuyết đối với địa điểm hẹn hò được an bài cũng không có dị nghị, nhưng tại sao Cao Gia Kỳ lại thiếu đầu óc lựa chọn đi nhờ xe của Dư Chấn Đông cơ chứ?
Giữa cô và đôi tình lữ ở trước mặt kia vẫn còn lúng túng!
"Chị hai, chị không nên len lén nhìn Minh Tuyết chằm chằm, có được không? Nếu chị lo lắng như vậy, thì phải chăm chú nhìn anh Đông, chị nhìn như vậy sẽ làm Minh Tuyết sợ đấy?"
Đột nhiên Cao Gia Kỳ mở miệng, nói ra lời khiến Lục Minh Tuyết thiếu chút nữa muốn nhảy xe chạy trốn.
"Gia Kỳ, đừng làm rộn, anh đang nói bậy bạ gì đó?"
"Anh đã nói với em, chị hai anh đang ghen, bởi vì anh Đông đã từng thích em, nhưng mà bây giờ anh Đông lại si tình với chị hai rồi đấy! Nhìn em một cái cũng không dám. Nhưng mà anh ấy lạisợ chị hai vẫn nghi ngờ......." Cao Gia Kỳ trầm mặt phân tích cho Lục Minh Tuyết nghe trước mặt hai người kia:
"Anh cảm thấy mọi người nên trò chuyện với nhau, bây giờ, Minh Tuyết là người yêu của em, anh Đông là người yêu của chị hai, mọi người không thể nào lúng túng mãi như vậy được?"
Dư Chấn Đông nhìn kính chiếu hậu trừng mắt người phía sau, dĩ nhiên, người anh ta trừng là Cao Gia Kỳ.
Giống như Gia Kỳ mới vừa nói như vậy, sau khi hai người bọn họ lên xe, anh ta hoàn toàn không dám nhìn Lục Minh Tuyết một cái, chỉ sợ sau khi nhìn, đột nhiên cô gái bên cạnh lại bắt đầu phóng hỏa thì nguy.
Anh ta biết rõ tình trạng sẽ vô cùng lúng túng, nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của Gia Kỳ, Gia Kỳ nói cũng không sai một chút nào, hiểu lầm giữa mấy người bọn họ và lúng túng phải sớmgỡ bỏ mới được.
"Chị hai, sau này chị không cần phải khó dễ với anh Đông nữa, có được không? Anh ấy thật sự rất đáng thương!"
Cao Tố Trinh xanh mặt, muốn nổi giận nhưng không tìm được lý do, bởi vì cô biết Cao Gia Kỳ muốn tốt cho mọi người, bây giờ Lục Minh Tuyết đã trở thành người trong nhà của cô nên không thể ghét bỏ cô ấy được, cô đã hiểu rõ mọi chuyện, thật sự sẽ làm cho không khí giữa mọi người ngột ngạt.
Đây nhất định là ông trời đùa giai mà, làm cho quan hệ của bọn họ trở nên phức tạp như vậy.
Cao Tố Trinh quay đầu trợn mắt nhìn em trai một cái, sau đó hỏi:
"Lục Minh Tuyết, vừa rồi tôi có trừng cô không?"
"Không có, không có, thật sự không có!"
Lục Minh Tuyết có ngốc nghếch đi nữa, cũng biết thời điểm này không thể nói sự thật được.
Thật ra thì tình cảm giữa Tố Trinh giữa và cô đã từ từ đang thay đổi, hôm nay lại có thêm một người là Dư Chấn Đông, cô thật sự rất kinh ngạc Tố Trinh vẫn còn ăn dấm cũ khi xưa, rõ ràng bọn họ cũng đã có đối tượng yêu đương của mình rồi.
Hừ! Cao Tố Trinhhậm hực một tiếng.
Ở nhà cô đã có thói quen cao áp thống trị bọn em trai, cho nên đột nhiên Gia Kỳ châm chọc cô như vậy, làm cho cô mất hứng.
Nhưng cô thật sự đang từ từ điều chỉnh tâm trạng.
Cao Tố Trinh nhìn người ngồi ở ghế lái liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!