Tần Vũ song thủ khoanh trước ngực, mục quang nhìn qua song cửa hướng lên bầu trời vô tận, một hắc ưng yên lặng đậu trên vai hắn, mới trở lại từ Viêm kinh thành, hắc ưng đã bay đi đâu đó lúc này mới quay lại, Tần Vũ biết hắc ưng ra ngoài để tìm thức ăn. Trong lúc ở Vân Vụ Sơn Trang phần lớn thời gian ra ngoài của hắc ưng đều là để đi kiếm thức ăn. "Mã tặc lại tới!"
Hàng loạt tiếng hét kinh khủng từ bên ngoài thôn vang tới, Tần Vũ bất giác nhíu mày, hai chân cảm giác rõ ràng mặt đất đang rung lên.
ʺMã tặc lại tới! ʺ
Thiết Sơn ở bên cạnh Tiểu Lộ tức thì đứng lên, tay quơ lấy thanh huyền thiết chiến đao bên cạnh.
Tần Vũ lúc này đã ra chạy ra trước cửa phòng: "Đại Sơn, số người tới rất đông, ước lượng phải trên dưới trăm người!"
Lời nói vừa dứt, Tần Vũ đã biến mất, hắc ưng trên vai đã cất mình bay thẳng lên trời cao. Thiết Sơn lập tức nắm chặt huyền thiết chiến đao, sát khí đằng đằng nhằm hướng ngoài thôn phóng đi.
Bên ngoài thôn.
Ô Đoàn, một đại hán tướng mạo man rợ choàng kín hắc bào đang đi lại bên cạnh thi thể Bạch Tam, cẩn thận quan sát.
ʺỒ, không ngờ được địa phương nhỏ này lại có ngoại công cao thủ! ʺ Miệng Ô Đoàn từ từ cất tiếng, ngạo nghễ nhìn thôn dân phía trước, những thôn dân đó tất cả đều rất hoảng sợ, tay cầm rìu đang run lên.
Ô Đoàn cười khinh thị một tiếng rồi đảo mắt đi nơi khác, đột nhiên mục quang Ô Đoàn hoàn toàn tập trung lên thân thể Tần Vũ vừa xuất hiện, cẩn thận quan sát y phục trên người Tần Vũ, Ô Đoàn cười nói: "Bằng hữu này tựa hồ không phải người của thôn."
Trang phục trên người Tần Vũ tuy rằng phổ thông, nhưng nhãn quang Ô Đoàn nhanh chóng nhận ra chất liệu trân quý của y phục trên người Tần Vũ, đó không phải là thứ mà người bình thường mặc được.
"Phải."
Tần Vũ hỏi lại: "Người là thủ lĩnh của Hắc phong mã tặc?"
"Thông minh. Bạch Tam là do ngươi giết phải không?" Ô Đoàn chỉ vào thi thể dưới chân, nói có vẻ như bất cần.
Tần Vũ nhẹ gật đầu, thấy Tần Vũ gật đầu, khuôn mặt tươi cười của Ô Đoàn tức thì biến mất, mục quang trở nên lạnh lẽo.
"Biết bọn ta là Hắc phong mã tặc đoàn, ngươi vẫn dám xuất thủ?" Ô Đoàn toàn thân bộc phát khí thế, hắc bào đang mặc tung bay, hiện ra các cơ bắp cực kỳ khủng khiếp, "các huynh đệ, mọi người nói xem xử lý thế nào?"
Ô Đoàn nhìn đám người sau lưng. "Giết!"
Tất cả bọn mã tặc nhìn thấy thi thể của năm mươi người đã cực kỳ giận dữ, lúc này tên nào tên đấy đều tuốt chiến đao.
Ô Đoàn nhìn Tần Vũ: "Tiểu huynh đệ, hai chúng ta chơi đùa, ai thua phải chết."
Thân thể Tần Vũ hơi động, cả người như kêu răng rắc, mười ngón tay nắm chặt, ánh mắt Tần Vũ lóe sáng nhìn Ô Đoàn trước mặt: "Ngươi so với tên Bạch Tam đó mạnh hơn, nhưng đừng để ta thất vọng."
"Lão nhị, tàn sát bọn thôn dân, còn tên tiểu tử kia để ta chơi đùa." Ô Đoàn hạ lệnh.
"Vâng, đại ca!"
Ánh mắt Cổ Minh lập tức sáng lên, hào hứng nói: "Các huynh đệ, tàn sát thôn này nhưng nhớ là phải lưu lại vài nữ nhân, hắc hắc, động thủ!"
Trong tay Cổ Minh xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm, đứng một bên nhìn Ô Đoàn và Tần Vũ, hắn không chuẩn bị tham dự cuộc đồ sát, vì hắn cho rằng, người trong thôn cơ bản không đáng để một hậu thiên hậu kỳ cao thủ như hắn xuất thủ.
"Cái gì, đồ sát thôn dân?" Tần Vũ chấn động, đồng thời cảm thấy lo âu, "bất kể thế nào, tuyệt đối không thể để bọn chúng tàn sát thôn dân, bắt giặc trước phải bắt tướng, đầu tiên giết tên lão đại rồi tính."
Tần Vũ như gió nhẹ thổi, thân thể di chuyển theo một quỹ tích kỳ diệu tới trước Ô Đoàn.
"Tốc độ thật nhanh, thân pháp thật tinh diệu." Ô Đoàn kinh ngạc, nhưng thân thể vẫn không hề động.
"Phốc!"
Một cú tạt ngang nhanh như chớp, Tần Vũ thường luyện cước lực dưới thác nước, lại mang thêm vật nặng, hoặc phụ trọng trường bào, đối với sức mạnh đôi chân đã đạt đến cực điểm, toàn thân Tần Vũ nơi công kích mạnh mẽ nhất là chân. Lần đầu Tần Vũ đã sử dụng đòn tấn công mạnh nhất.
"Bồng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!