Trong ôn tuyền, Tần Vũ ánh mắt kiên định đứng ngay giữa.
Tất nhiên Tần Vũ không ngâm mình trong ôn tuyền, hắn xuống nước chạy để tiến hành huấn luyện sức chống lại trở lực. Huấn luyện chống lại trở lực dưới nước, có tác dụng nâng cao sức mạnh thân thể. Nếu như luyện trong nước nơi khác, chắc chắn không bằng luyện trong ôn tuyền, trong ôn tuyền mỗi luồng nước lại có một dạng trở lực, hai là không ngừng bổ dưỡng thân thể, một mũi tên bắn hai đích.
Xuất quyền! Thu quyền!
Xuất cước! Thu cước!
Tần Vũ trong nước rất nhanh xuất quyền tung cước, mỗi lần Tần Vũ đều dùng hết sức lực, để tốc độ đạt đến nhanh nhất, Tần Vũ bộ pháp vững chắc, trong nước cũng không lắc, đây là kỹ năng do tu luyện bộ pháp lâu ngày.
Nước chảy cuồn cuộn, có quỹ đạo đặc thù, Tần Vũ mỗi lần quyền cước tốc độ lại nhanh hơn, tự nhiên quyền cước quỹ đạo có biến hóa để rẽ nước. Xuất quyền theo quỹ đạo nào? Thẳng? Cong?
Không đúng! Mọi sự không có gì là tuyệt đối, thẳng cong tương hỗ phối hợp, tất cả làm cho quyền xuất nhanh hơn, trở lực giảm đi, muốn cho sức mạnh mạnh mẽ hơn, tốc độ nhanh hơn, Tần Vũ không ngừng công kích.
Lúc này cánh tay và chân Tần Vũ phảng phất như phủ một phiến thép mỏng…
oOo
Trên Luyện Công trường, Tần Vũ mặc quần ngắn, cước bộ vững vàng, bên cạnh có một đại hán hộ vệ, trên tay đại hán cầm một cây mộc bổng, lúc này Tần Vũ đang tiến hành huấn luyện chịu đòn, thân thể không ngừng chịu đòn, hấp thu dược tửu, có thể làm cho thân thể cường hãn, huấn luyện đến cực hạn, thậm chí có thể kháng cự đao thương.
"Dương thúc, lực yếu quá." Tần Vũ rất không vừa ý nói với đại hán Dương Sơn đối diện.
Dương Sơn liên tục thuyết phục: "Tam điện hạ, không nên tập nhiều, nên kết thúc thôi."
Dương Sơn nhìn trên thân Tần Vũ vết vết đỏ, lại thấy sắc mặt Tần Vũ như không quan tâm, tâm trạng lo lắng, Tần Vũ lúc sáu tuổi, lúc đó cùng bọn họ tới Vân Vụ sơn trang, ba năm qua, bọn họ đều nhìn hài tử này lớn lên, ai lại nhẫn tâm đi đánh hài tử này? Nhưng Dương Sơn thực ra vẫn bị bắt phải đánh, bởi vì đây là huấn luyện ngoại công, huấn luyện chịu đòn.
"Ta để người đánh là đánh thật sự, thế này, ta tự đánh vậy." Tần Vũ lắc đầu cười, vừa nói vừa với lấy mộc bổng.
Dương Sơn nhìn thấy, vội vàng lùi lại, không để Tần Vũ lấy mộc bổng, hoang mang nói: "Rồi, rồi, ta tiếp tục đánh, lực mạnh lên chứ gì, ta biết rồi."
Dương Sơn không dám để Tần Vũ tự đánh, Tần Vũ tự đánh, chắc chắn đánh tới cực hạn, Dương Sơn vẫn nhớ cái ngày toàn thân thể Tần Vũ bị đánh bầm dập. Bộp! Bộp! Bộ p! Bộp!…
Mộc bổng đập vào người Tần Vũ, Tần Vũ mím môi, vươn vai lên, không nói một tiếng, những vệt đỏ xuất hiện trên thân thể Tần Vũ, làm Dương Sơn cảm thấy không chịu nổi, lúc hắn hơn chín tuổi vẫn còn ở nhà chăn bò. Còn Tần Vũ – Trấn Đông vương vương phủ Tam điện hạ lại không hề lãng phí thời gian, luyện tập không ngừng, phải đạt tới cực hạn thân thể.
Tần Vũ mắt sáng như sao, nhìn ánh mắt đó có thể biết quyết tâm của Tần Vũ vững vàng như núi Thái sơn không thể lay động.
oOo
"Tiểu Vũ, hôm nay huấn luyện hơi quá, ngày mai phải giảm số lượng đi một chút."
Tần Vũ nằm sấp, một lão giả đầu bạc trắng vừa xoa bóp vừa nói vẻ quan tâm với Tần Vũ, lão giả này là Ông Nhàn, là một cao thủ y đạo, ở trong Trấn Đông vương vương phủ còn là cao thủ y đạo số một số hai, Tần Đức trước đây phái Ông Nhàn đến Vân Vụ sơn trang, làm người trong vương phủ kinh ngạc không ít, vì lí do gì mà lại phái một y đạo cao thủ tới sơn trang.
"Không sao, Ông gia gia thủ pháp xoa bóp độc đáo của người, thêm dược tửu vào, ngày mai ta chẳng cảm thấy gì nữa." Tần Vũ nhếch môi, không để ý tới.
Ông Nhàn động tác song thủ không nhanh, nhưng thật ra rất có quy luật, hoặc chặt, hoặc bóp, hoặc điểm, hoặc vỗ, mỗi loại phương pháp đều khác nhau, thêm vào trên tay Ông Nhàn còn xoa đầy dược tửu, cộng với bí pháp xoa bóp độc đáo của lão, dược hiệu của dược tửu rất nhanh thấm vào trong thân thể Tần Vũ. Nhìn bộ dạng của Tần Vũ, Ông Nhàn cười rồi lắc đầu, đồng thời điều khiển chân khí trong thân thể dung nhập vào bí pháp xoa bóp.
"Thật khỏe người." Tần Vũ cảm giác thân thể không ngừng ấm lên, không tự chủ được kêu lên.
Ông Nhàn mỉm cười, nếu không phải lão muốn, người ngoài dù thân phận cao mấy, lão cũng không dùng toàn lực, nội lực trong thân thể đã không còn nhiều, nhưng đối với Tần Vũ, Ông Nhàn rất quan tâm, đã thấy một hài đồng mỗi ngày luyện tập như thế, lão làm sao không mềm lòng được?
"Tốt rồi, Tiểu Vũ, lần sau sau khi huấn luyện không cần cố quá, Triệu Vân Hưng cũng vậy, phương pháp huấn luyện cực hạn cái gì, nếu như không có Vân Vụ sơn trang ôn tuyền cả ta hàng ngày đả thông kinh mạch, dung nhập dược tửu dược hiệu vào thân thể ngươi, hài tử ngươi làm nuốt sao trôi được!" Ông Nhàn thở dài, hiển nhiên bất mãn đối với Triệu Vân Hưng.
Tần Vũ đối mặt Ông Nhàn cười tươi: "Biết ạ, Ông gia gia người thật tốt. Ông gia gia ngủ sớm, tái kiến!"
Ông Nhàn lập tức mỉm cười gật đầu, Tần Vũ liền ra khỏi phòng của Ông Nhàn. Đêm nay, trời đầy sao, sáng lấp lánh.
"Lão sư đi rồi, suốt ngày huấn luyện, thân thể ta càng ngày càng mạnh, khối lượng huấn luyện tất phải tăng lên, ngoài ra…cũng nên tìm thêm vài phương pháp huấn luyện khác." Tần Vũ nhìn sao trời, nghĩ thầm.
Sau đó Tần Vũ đi thẳng tới mật thất tại Bắc uyển, các phương pháp khai mở cơ quan Tần Vũ đã nắm rõ trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!