Chương 7: (Vô Đề)

Năm giờ chiều, tôi hoàn tất thủ tục xuất viện.

Các y tá đều rất ngạc nhiên:

"Lúc quan trọng thế này, chồng chị lại không có mặt sao?"

Tôi mỉm cười với họ.

"Không sao đâu, tự tôi cũng làm được.

"Sáu giờ chiều, tôi bắt một chiếc taxi, đến khu biệt thự kia. Chàng bảo vệ ở cổng vẫn nhớ tôi, niềm nở chào hỏi:"Chị lại đến thăm bạn à?"

Tôi gật đầu.

"Phiền anh mở cổng giúp tôi được không?"

"Đương nhiên rồi!

"Sáu giờ mười, tôi đứng trước cửa nhà Lâm Cẩm. Điện thoại rung lên, Tần Thận gửi một tin nhắn. [A Ly, tối em muốn ăn gì? Anh sẽ mua về cho em.] Tôi không biểu cảm, tắt màn hình điện thoại, nhập mật khẩu."Tích —

"~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~ Cửa mở ra. Bên trong, ba người đang ngồi quây quần bên bàn ăn. Trên bàn bày một chiếc bánh sinh nhật, Lâm Cẩm cười rạng rỡ hát bài hát mừng sinh nhật, đang đội mũ sinh nhật cho Thành Thành. Tần Thận ngồi quay lưng về phía tôi, cúi đầu nhìn vào điện thoại."Bánh sinh nhật chứ gì.

"Giữa bài hát, tôi chậm rãi nói ra mấy chữ. Lâm Cẩm ngừng hát ngay lập tức. Cô ta quay đầu lại nhìn tôi, khuôn mặt hiện rõ sự hoảng hốt. Bóng lưng của Tần Thận vẫn không động đậy. Tuy tư thế không thay đổi, nhưng lại như cứng đờ ngay trong khoảnh khắc ấy, hoàn toàn đông cứng lại."Dì ơi, dì là bạn của ba mẹ cháu hả?

Dì cũng đến chúc mừng sinh nhật cháu hả?

"Thành Thành với khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, cất tiếng ngây thơ trong trẻo. Tôi mỉm cười khẽ gật đầu."Đúng rồi, dì chúc cháu sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn dì ạ!"

"Dì có thể nói chuyện với ba cháu một lát được không?"

"Được ạ!

"Tôi từng bước, từng bước đi tới, đến bên cạnh Tần Thận. Cúi mắt nhìn anh. Tần Thận ngồi bất động ở đó. Gương mặt nghiêng căng cứng, các đốt ngón tay cầm điện thoại trắng bệch, không nhúc nhích chút nào."Xin lỗi, tôi cũng không muốn làm phiền khoảng thời gian vui vẻ của gia đình ba người các người.

"Chỉ là có một văn bản cần anh ký tên.

"Tôi ném nhẹ tập hồ sơ trong tay xuống bàn. Ngay trang bìa là hàng chữ in đậm nổi bật: Thỏa thuận ly hôn. Toàn thân Tần Thận bắt đầu run nhẹ, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn tôi."Ký cho xong đi, Tổng giám đốc Tần.

"Nếu quá ba ngày mà không ký, tôi sẽ kiện ra tòa.

"Anh là đối tác của chính phủ, chắc không muốn nhìn thấy cảnh đó xảy ra đâu.

"Tôi quay người lại, nhìn sang Lâm Cẩm. Cô ta trừng to mắt, hoang mang, sợ hãi… nhưng trong ánh mắt dường như còn ẩn hiện sự đắc ý và phấn khích. Tôi bật cười khẽ."Lâm Cẩm, cô thành công rồi.

"Người đàn ông này, tôi tặng cho cô đấy.

"Hai người đừng làm tôi thất vọng, nhất định phải giữ chặt lấy nhau vào!

"Nói xong, tôi xoay người định rời đi. Tần Thận vẫn luôn cúi đầu, bỗng nắm chặt lấy tay tôi, giọng run rẩy:"A Ly—"

Tôi rút tay ra, lạnh lùng nói:

"Đừng chạm vào tôi."

"Bẩn."

10

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!