Chương 5: (Vô Đề)

07

Tần Thận bước đến bên cạnh cậu bé, mỉm cười cúi người, xoa nhẹ lên má đứa trẻ.

Một gương mặt giống anh đến kinh ngạc.

Cậu bé ríu rít kể cho anh nghe những chuyện xảy ra ở trường mẫu giáo, Lâm Cẩm đứng bên cạnh dịu dàng mỉm cười.

Bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một gia đình hạnh phúc, viên mãn.

Cậu bé kể đến cao hứng thì muốn nhào vào ôm Tần Thận.

Tần Thận lùi lại một bước tránh đi, nhẹ nhàng trách:

"Thành Thành, con lại quên rồi."

Thành Thành mím môi, tỏ vẻ ấm ức.

"Tại sao mấy bạn khác đều được ôm ba của mình, còn con thì không? Con không b. ú sữa nữa rồi, người con không còn mùi sữa đâu.

"Tần Thận liếc nhìn Lâm Cẩm một cái. Lâm Cẩm vội bước tới, nhẹ giọng dỗ dành:"Ba còn phải đi làm tối nay, vất vả lắm, Thành Thành đừng làm nũng."

"Tại sao ba tối nào cũng phải đi làm?"

Lâm Cẩm im lặng một lúc, sau đó quay đầu, khẽ hỏi:

"Anh thật sự phải đi sao? Không thể ngoại lệ một lần à?"

Sắc mặt Tần Thận tối sầm lại.

"Sau này mỗi khi cô ấy đến công ty, cô lập tức rời khỏi tòa nhà. Nếu cô còn xuất hiện trước mặt cô ấy thêm một lần nữa… Dù là cố ý hay vô tình, hậu quả thế nào cô tự biết."

Anh lạnh lùng nói xong, nhìn đồng hồ, khoác áo khoác vào rồi sải bước rời đi.

Vài phút sau, nhân lúc phòng khách không có ai, tôi lao ra khỏi căn nhà đó.

Tôi lái xe như cái máy, lao vút trên đường.

Tuyết rơi như mũi tên nhọn, đập vào kính chắn gió, rồi tan ra thành từng vệt nước ngoằn ngoèo.

Mười năm trước, cũng là một ngày lạnh giá tuyết rơi như thế này.

Khi ấy tôi mười tám tuổi, ngồi sau xe, nép vào lòng mẹ làm nũng, thì tình cờ gặp Tần Thận đang co ro trong tuyết, run rẩy vì lạnh.

Xe bị trượt, va vào sạp bán găng tay của anh.

Tài xế xuống xe xin lỗi, anh chỉ mím môi lắc đầu nói không sao, rồi cúi thân hình mảnh khảnh xuống, dùng đôi tay đỏ ửng vì rét mà lặng lẽ thu dọn.

Rõ ràng là bán găng tay, vậy mà anh lại không nỡ mang lấy một đôi cho mình.

Tôi hạ cửa kính xe xuống, cười tươi hỏi:

"Găng tay bao nhiêu tiền một đôi vậy?"

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn tôi, sững lại hai giây, rồi khẽ đáp:

"Găng tay nữ tám tệ, găng tay nam mười tệ."

Tôi nghiêng đầu hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!