Chương 4: (Vô Đề)

Tôi cũng khởi động xe, chuẩn bị rời đi thì bỗng khựng lại.

Khi chiếc Cullinan đi ra ngoài.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cổng lớn tự động nâng rào chắn.

Tôi chậm rãi quay đầu nhìn về phía biệt thự của Lâm Cẩm.

Đó là một căn nhà ba tầng xinh đẹp và trang nhã.

Từ cửa sổ trên lầu hắt ra ánh sáng ấm áp của rèm cửa màu hồng phấn.

Ban công bày một hàng chậu cây nhỏ xanh tốt, có thể thấy chủ nhân rất chăm chút, tỉ mỉ sắp đặt.

Tôi cứng người ngồi trong xe, như một bức tượng bị đóng băng.

Mười phút sau, tôi mở cửa xe, bước xuống, đi đến trước cửa biệt thự.

Cửa có khóa mật mã.

Như bị ma xui quỷ khiến, tôi đưa tay nhấn một dãy số.

960703, ngày sinh của tôi.

"Tích —"

Khóa mở ra.

06

Tôi có một thoáng cảm giác như không thực.

Như thể tất cả những gì trước mắt chỉ là ảo giác, là giả dối.

Tôi đờ đẫn đưa tay lên, véo má mình một cái.

Đau.

Không phải mơ.

Tôi nhắm mắt lại, rồi đẩy cửa bước vào —

Tôi sững người.

Tưởng rằng sẽ nhìn thấy một khung cảnh sinh hoạt ấm cúng, nhưng thứ đập vào mắt tôi lại là một căn phòng hoàn toàn không phù hợp.

Đèn chùm pha lê treo rất thấp, một bức vách bằng gỗ đỏ chiếm trọn cả mảng tường, một bức tranh sơn dầu cỡ lớn, cùng với vài bộ bàn ghế tựa lưng cao…

Không giống phòng khách, mà giống như một phòng ăn sang trọng cổ điển.

Tôi đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn một lúc.

Tim tôi, dần dần chìm xuống.

Tôi đã từng thấy nơi này rồi.

Có vài lần tôi gọi video cho Tần Thận, đúng lúc anh đang ăn tối, phông nền phía sau chính là hình ảnh của căn phòng ăn này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!