Chương 3: (Vô Đề)

04

Một tuần sau.

Tôi vừa đi xem triển lãm tranh về, tiện đường ngang qua công ty, bỗng nhiên nổi hứng mua chút bánh trà chiều đến thăm anh.

Lễ tân mỉm cười chào tôi, tôi nháy mắt với cô ấy, nói muốn tạo bất ngờ cho Tổng giám đốc Tần.

Đến trước cửa văn phòng chủ tịch, tôi gõ cửa, bên trong vang lên giọng lạnh lùng của Tần Thận:

"Tôi đã nói đừng làm phiền mà."

Tôi cười nói:

"Tần Thận, là em mà."

"Tích.

"Cửa mở khóa bằng điều khiển từ xa, tôi đẩy cửa bước vào. Rèm cửa trong phòng đã được kéo xuống, ánh sáng hơi tối. Tần Thận ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn, mỉm cười nhìn tôi."A Ly, sao em lại đến đây?"

Tôi chu môi:

"Em mang trà chiều đến cho anh nè, vậy mà lúc nãy anh dữ quá đi."

"Nghỉ mười phút.

"– Anh nói với cái máy tính. Sau đó tháo tai nghe bluetooth xuống, mệt mỏi day sống mũi, cười nói:"Anh đang họp video, không biết là em."

Tôi hạ giọng hỏi:

"Vẫn còn đang họp à?"

"Ừ, anh tắt mic rồi."

Anh nhướng mày cười với tôi:

"Dù bận thế nào, cũng phải có thời gian ăn bánh vợ mang tới chứ."

Anh vẫn còn bật camera, nên tôi không đến gần, chỉ ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của anh.

"Vất vả quá, để bà xã đích thân đút cho anh vậy nhé!

"Tôi mở hộp bánh ngọt, dùng nĩa cắt một miếng đưa qua. Anh cười rạng rỡ, người hơi nghiêng tới, há miệng đón lấy. Bỗng nhiên, anh hơi cau mày, cổ họng khẽ phát ra một tiếng rên nhẹ."Sao vậy?

"– Tôi vừa cầm bánh vừa hỏi. Anh nheo mắt lại, nuốt miếng bánh rồi mấy giây sau mới hạ giọng nói:"Không sao, chắc do mệt quá, vừa nãy hơi choáng đầu."

Tôi nhìn anh đầy lo lắng.

"Vậy em không làm phiền nữa. Anh còn phải họp tiếp, tranh thủ nghỉ một chút đi."

Anh mím môi, có chút áy náy:

"Lần sau em đến thì báo trước với anh, anh sẽ sắp xếp thời gian rảnh."

Giọng anh có chút khàn.

Khi tôi bước ra khỏi phòng, vẫn ngoái lại nhìn một lần.

Tần Thận ngồi dựa vào lưng ghế, đầu hơi ngửa ra sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!