Chương 11: (Vô Đề)

15

Tôi từ từ mở miệng:

"Chuyện tôi đi Pháp, tôi không nói với ai cả.

"Người duy nhất có khả năng biết được hành trình, chỉ có nền tảng đặt vé.

"Mà tài khoản trên nền tảng đó, với tư cách là giám đốc tài chính, cậu từng thu thập thông tin cổ đông."

"Vậy nghĩa là, ngay từ đầu... cậu đã biết mọi chuyện?"

Đến cuối câu, giọng tôi bắt đầu run rẩy.

"Chương Tiểu, cậu thậm chí còn tham gia vào vụ bắt cóc tôi sao?"

"Giang Ly, tớ… tớ biết tổng giám đốc Tần nhất định sẽ không làm hại cậu, nên… nên là vì hoàn cảnh gia đình tớ..."

Tôi nghiến răng, từng chữ bật ra rõ ràng:

"Còn chuyện của Lâm Cẩm thì sao?

"Cậu cũng đã biết từ trước rồi đúng không?

"Sắc mặt Chương Tiểu tái nhợt. Tôi bật cười khẽ, giọng thấp:"Tôi thật là ngu ngốc...

"Vị trí giám đốc tài chính quan trọng đến thế, Tần Thận là người cẩn trọng như vậy.

"Đương nhiên chỉ giao cho người mà anh ta hoàn toàn tin tưởng.

"Chương Tiểu, tôi thực sự đã nhìn lầm cậu rồi."

"Chi phí huấn luyện cho con trai tớ quá cao…

"Tớ thật sự rất cần công việc này."

Tôi im lặng một lúc, mắt nhìn xuống thung lũng bị tuyết bao phủ:

"Cậu biết mà, tôi chỉ cần nói một câu với Tần Thận.

"Anh ta lập tức sẽ sa thải cậu.

"Lúc đó, cậu không những mất việc, tôi còn có thể kiện cậu tội tiết lộ thông tin cổ đông.

"Ở thành phố này, sẽ không có công ty nào dám nhận cậu nữa.

"Cơ thể Chương Tiểu bắt đầu run rẩy. Tôi lạnh lùng tiếp tục nói:"Ngày mai, đúng 12 giờ trưa, cậu lái xe đến đón tôi.

"Chương Tiểu, đây là cơ hội duy nhất để cậu chuộc lại lỗi lầm."

Tần Thận bước lại gần, ánh mắt đầy dò xét:

"Hai người nói chuyện gì mà trông nghiêm trọng thế?"

Tôi thở dài, ôm lấy Chương Tiểu – lúc này mặt cô ấy đã trắng bệch.

"Gia đình có con bị tự kỷ, vất vả quá...

"… Ngày hôm sau, đúng 12 giờ trưa, tuyết bắt đầu rơi lất phất. Tôi đứng trên ban công, chăm chú nhìn về phía con đường nhỏ. Cuối cùng, một chiếc xe nhỏ màu trắng từ từ xuất hiện. Tôi lập tức xoay người, mặc áo khoác, đi thẳng xuống lầu. ~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~ Ở phòng khách tầng một, người giúp việc ngơ ngác hỏi tôi định đi đâu. Tôi không dừng bước, cứ thế đi thẳng ra ngoài."Tổng giám đốc Tần dường như đã nghi ngờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!