Đến ngày thứ năm ở căn biệt thự trên núi này, tôi đã từ bỏ ý định bỏ trốn.
Biệt thự nằm lọt thỏm trong một thung lũng hẻo lánh, không có tín hiệu.
Chỉ có một y tá và một người giúp việc lo việc sinh hoạt hằng ngày.
Tuyết lớn phong tỏa lối đi, không thể rời đi bằng đường bộ, phương tiện liên lạc duy nhất với bên ngoài, là chiếc xe của Tần Thận.
Mỗi ngày, anh đi làm lúc 8 giờ sáng, về nhà lúc 7 giờ tối.
Giống hệt với nếp sinh hoạt trước kia.
Ngoại trừ việc tôi không thể rời khỏi đây, anh không ép buộc tôi bất cứ điều gì.
Thậm chí còn dịu dàng và kiên nhẫn hơn trước kia.
Phần lớn thời gian, tôi chỉ ôm gối co mình trên ghế sofa, im lặng.
Anh lại có vẻ rất hứng thú, thường kể với tôi đủ thứ chuyện —
Chuyện công ty, tin tức xã hội, hay những đề tài lịch sử mà anh yêu thích...
Sau này tôi mới biết, mỗi ngày anh phải lái xe từ đây đến công ty mất 2 tiếng.
Tổng cộng 4 tiếng đi và về.
Dù trời có bão tuyết, anh cũng chưa từng trễ một ngày nào.
Tôi không thể hiểu nổi, liền hỏi:
"Anh không thấy mệt sao?"
Ánh mắt anh dịu dàng, trong trẻo:
"Chỉ cần nhìn thấy em là anh không thấy mệt nữa."
"Vậy sao anh lại ngoại tình?
"Anh khẽ cười, không hề che giấu. Từ khi đến căn nhà này, anh như đã quyết tâm hoàn toàn thành thật với tôi."Khi còn nhỏ, anh phải chứng kiến cha mẹ c.h.ế. t thảm.
"Sau đó là họ hàng tranh giành tài sản.
"Vào thương trường thì ngày nào cũng bị lừa lọc, đấu đá.
"Anh cần một cách để trút hết áp lực.
"Và những cách đó, anh không muốn dùng với em."
Tôi chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai:
"Cho nên anh đi ngoại tình với Lâm Cẩm."
Tần Thận lặng lẽ nhìn tôi, khẽ thở dài:
"Với anh, t.ì.n. h d.ụ. c và tình yêu là hai chuyện khác nhau.
"Với Lâm Cẩm, anh có làm gì đi nữa, cũng không cảm thấy áp lực tâm lý."
"A Ly, trái tim anh chưa từng rời khỏi em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!