Lúc 11 giờ đêm, chồng tôi lên giường, như thường lệ hôn chúc tôi ngủ ngon.
Tôi bỗng thấy có gì đó không đúng.
Nghĩ mãi mới nhận ra:
Anh ấy đã cạo râu vào buổi tối.
01
"Cạo râu thì sao? Không cho người ta cạo à?" – bạn thân tôi, Lạc Lạc, tỏ vẻ không quan tâm.
"Anh ấy chưa bao giờ cạo râu vào buổi tối cả."
"Biết đâu tối nay có tiệc hay gặp ai đó?"
Tôi lắc đầu.
"Tần Thận chưa từng tham gia bất kỳ buổi tiệc nào vào buổi tối, chuyện này ai cũng biết. Mỗi ngày anh ấy đều về nhà đúng 7 giờ, 11 giờ lên giường ngủ. Nề nếp còn hơn cả người tu hành."
"Còn ai chẳng biết anh ấy yêu vợ đến tận xương tủy, từng suýt mất mạng vì vợ kia mà!" – Lạc Lạc hơi bực, cau mày nhìn tôi.
"Giang Ly, chẳng lẽ cậu nghi ngờ gì à?"
Tôi hơi sững lại, rồi bật cười.
"Không đến mức đó."
Vừa nói xong thì điện thoại của Tần Thận gọi đến.
"A Ly, dì Trần nói em ăn không ngon, chỉ uống nửa bát canh. Anh nhờ trợ lý mang mấy món em thích về rồi, ăn xong nhớ đi lại một chút rồi hãy ngủ trưa. Tối nay anh đưa em đi xem nhạc kịch."
Trong điện thoại, giọng anh ấy dịu dàng, kiên nhẫn, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Lạc Lạc vừa nghe vừa thở dài lắc đầu.
"Mình mà tung đoạn ghi âm này ra, chắc chắn không ai tin đây là lão đại mặt lạnh Tần Thận!"
Cũng không trách cô ấy nói vậy.
Dù sao thì, hình tượng của Tần Thận ở bên ngoài luôn là người quyết đoán lạnh lùng, xa cách và nghiêm nghị. Người ta chỉ biết anh ấy yêu vợ, chiều vợ, nhưng lại không biết yêu và chiều đến mức nào.
Tôi và Tần Thận quen nhau mười năm, kết hôn được năm năm. Sự dịu dàng, tinh tế, chu đáo này…
Anh ấy chỉ dành cho tôi.
Tất cả sở thích của tôi – tôi thích ăn gì, thích xem gì, lúc nào tâm trạng tốt, lúc nào dễ dỗi, thích thương hiệu túi nào, thích trang sức của nhà thiết kế nào…
Anh ấy đều biết rõ ràng, nhớ kỹ từng chút một.
Có lần tôi giận vì anh quản tôi quá nhiều, liền dỗi bỏ đi, thuê khách sạn ngủ một đêm.
Khi tôi quay về, thấy anh ngồi thất thần trên ghế sofa, vẻ mặt tiều tụy tuyệt vọng, cả đêm không chợp mắt.
Vừa thấy tôi, anh lao tới ôm chầm lấy tôi, run giọng nói: "Anh sai rồi, A Ly. Sau này anh sẽ không như vậy nữa.
"Năm ngoái, chúng tôi đi du lịch ở một trấn cổ, homestay bất ngờ xảy ra hỏa hoạn. Tần Thận vừa mua đồ ăn khuya cho tôi về, đã phát điên lao vào trong đám cháy. Năm sáu người cũng không kéo nổi anh ấy lại. Tôi từ phòng khác chạy ra, hoảng hốt gọi anh, anh mới đỏ cả mắt lao ra, trên người đã bắt lửa. Vì thế trên trán anh để lại một vết sẹo bỏng. Mỗi lần nhìn thấy, tôi lại vừa đau lòng vừa xót xa, nhưng anh chỉ cười nói:"Đây là huy chương của người làm chồng Giang Ly."
Tần Thận yêu tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!