Chương 44: (Vô Đề)

"Mãn Nguyện" của Ôn Khinh Hàn tựa hồ chinh phục tất cả khán giả ngồi dưới sân khấu, càng ngày càng có nhiều người dừng chân lại đây. Lúc mọi người còn chưa hài lòng yêu cầu cô hát thêm bài khác thì người chủ trì phát hiện nữ nhân nhờ trợ cảnh đã biến mất.

Thời Thanh Thu hít hít mũi, nhìn quanh đám người tìm Ôn Khinh Hàn. Mãi cho đến khi nàng nhìn thấy người này lạnh lùng đi tới, nàng đột nhiên cảm thấy chưa bao giờ muốn thấy người này nhiều như vậy.

"Khinh Hàn!" Thời Thanh Thu gọi Ôn Khinh Hàn, bước nhanh tới.

Người sau tự nhiên đưa tay ra nắm lấy tay Thời Thanh Thu, trên môi nở nụ cười, "Thanh Thu, tôi đã trở lại."

"Ừm, tôi nghe rồi. Cậu hát rất hay, thực sự rất hay." Thời Thanh Thu chân thành tán thưởng Ôn Khinh Hàn, tiếc nuối lúc học đại học cuối cùng cũng được bù đắp.

Nhưng Ôn Khinh Hàn mỉm cười không nói, Thời Thanh Thu lôi kéo cô trở về, vừa đi vừa nói: "Chính là người hơi ít. Không biết chúng ta có thể qua ải hay không."

Hai người thong thả bước đi, Thời Thanh Thu nói xong, không ngờ Ôn Khinh Hàn không cùng nàng phân tích tình hình, mà là siết chặt hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, cô quay đầu, cong khóe môi nói: "Nhiệm vụ chỉ là thuận tiện mà thôi."

Thời Thanh Thu ngẩn ra, chưa kịp cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Ôn Khinh Hàn, người chủ trì đã ngay trước máy quay hét lên: "Chúc mừng đội Thanh Thu của chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Ôn Thời CP đã trở thành đội đầu tiên hoàn thành tất cả các phân đoạn!"

Vừa rồi lúc Ôn Khinh Hàn bắt đầu hát, người chủ trì nhận được thông báo liền đúng lúc chạy tới, xem toàn bộ quá trình náo loạn dưới sân khấu yêu cầu Ôn Khinh Hàn hát lại. Sau khi tuyên bố xong, hắn đối mặt với Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn, cười nói: "Chúc mừng hai người, quả nhiên là tân hôn tiền nhiệm ba đóm lửa nha, thật là hiệu suất."

"..." Đuôi mày Thời Thanh Thu run lên, là tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa mà?

Ôn Khinh Hàn hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta có thể tự do đi lại đúng không?"

Người chủ trì gật gật đầu, giang hai tay: "Of course, trước mười giờ tối nay nhớ trở về khách sạn, còn có chuyện cần bàn giao."

"Được, tôi hiểu rồi." Ôn Khinh Hàn gật gật đầu, kéo Thời Thanh Thu đi.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hai người cũng thoải mái hơn rất nhiều, hai người đi dạo trong siêu thị một lát rồi đi ra, đi tới đi lui mới trở về.

Hai người lại bước vào con hẻm có giáo đường nhỏ, cũng không biết là ai đã chủ động rẽ vào đó, chính là tự nhiên nắm tay nhau mà đi vào.

Không còn khách khứa đi vào nữa, hẳn hôn lễ đã bắt đầu rồi. Hai người bước đến chỗ bị nhét kẹo vừa nãy thì thanh âm mục sư vọng ra từ giáo đường, trang trọng mà uy nghiêm.

"Hôm nay, dưới dự chứng kiến của Chúa chúng ta tụ họp ở đây, chứng kiến ​​hôn lễ thiêng liêng này. Hai cặp đôi mới đem hôn lễ này kết hợp Trung Tây lại với nhau. Nếu ai có lý do chính đáng chứng minh rằng kết hợp của họ không hợp pháp, lúc này xin vui lòng nói ra, hoặc vĩnh viễn giữ im lặng."

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Bước chân Thời Thanh Thu không khỏi dừng lại, đi theo thanh âm vang dội của mục sư trong giáo đường, chân dẫm lên pháo dưới đất, tầm mắt lại lần nữa tập trung vào bên trong giáo đường.

Bên trong ngồi đầy khách, ở trung tâm là chú rể mặc âu phục trắng cùng cô dâu mặc váy cưới trắng, cặp đôi đối diện với vị mục sư, chăm chú lắng nghe từng lời của ngài, cẩn thận chờ đợi mà nói câu "Tôi nguyện ý".

Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng hỏi nàng: "Sao không rời đi?".

"Không sao, chúng ta trở về đi." Thời Thanh Thu lắc lắc đầu cười khổ, tiếp tục bước đi, đến góc đường đã không còn nghe thấy giọng nói của vị mục sư nữa.

Ôn Khinh Hàn đột nhiên dừng lại, Thời Thanh Thu cũng phải dừng lại, ánh mắt thâm trầm nói: "Thanh Thu, chờ cậu quay phim trở về, chúng ta tổ chức hôn lễ đi. Chúng ta cùng thương lượng thiệp mời, kiểu dáng váy cưới, sau đó cậu chuyển đến sống với tôi, được không?".

Sắc mặt của cô có chút ôn hòa, cẩn thận nghe càng có thể nghe ra một chút tình ý ẩn sâu bên trong lời nói. Chỉ là khoảng thời gian này ở chung khá nhiều, Thời Thanh Thu đã sớm biết khi Ôn Khinh Hàn ở cùng nàng phần lớn sẽ không quá lạnh nhạt. Vì thế mà nàng không phân biệt được, trong lời nói của người kia tựa hồ do dự đưa ra đề nghị, càng là chôn giấu một chút thâm tình.

"Nhưng ... tôi vẫn chưa sẵn sàng ..." Thời Thanh Thu cúi đầu lẩm bẩm, nhưng không tránh thoát khỏi tay Ôn Khinh Hàn.

Nàng thực sự chưa sẵn sàng để hoàn toàn thân mật với Ôn Khinh Hàn như vậy, nói đúng hơn là trong lòng nàng bắt đầu mơ hồ có cảm giác sợ hãi.

Nàng biết mình cùng Ôn Khinh Hàn không thể thoát khỏi bước này, hai người muốn ở cùng một chỗ, còn có cùng ăn, cùng ngủ. Khi nàng không có công tác liền ở nhà, nàng sẽ đưa Ôn Khinh Hàn ra cửa đi làm, cũng sẽ chờ Ôn Khinh Hàn tan tầm trở về mà tiếp nhận chiếc cặp công văn nặng nề kia. Sau đó ngồi trên ghế sô pha nói chuyện ngày kế tiếp.

Giữa hai người sẽ ngày càng có nhiều ăn ý ngầm, nàng sẽ ngày càng tin tưởng cùng dựa dẫm vào Ôn Khinh Hàn cho đến khi hai người dần quen với sự tồn tại của nhau. Cho đến ngày đó, nếu phải đối mặt với khác biệt, liền sẽ nhận một hồi đau đớn.

Ai nói chỉ có yêu mới sợ chia lìa? Khi nàng quen thuộc Ôn Khinh Hàn, tất cả đều đều để trí mạng.

"Không ... Tôi còn chưa sẵn sàng ..." Thời Thanh Thu cúi đầu xuống, tay khác nắm lấy cánh tay của Ôn Khinh Hàn, thanh âm khàn khàn yếu ớt, "Khinh Hàn, tôi còn chưa chuẩn bị kỹ càng, chờ một thời gian nữa được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!