Chương 11: (Vô Đề)

Giống như Ôn Khinh Hàn, Giản Ý Chi cũng nhớ ngày kỷ niệm thành lập công ty. Nhưng nàng thì đơn giản hơn, chỉ cần nói với ba mẹ là ngày đó không về nhà ăn tối là được.

Nhưng khi mở cửa nhà, nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh của Phó An Nhiên đang ngồi trong phòng khách, nàng chỉ nghĩ có lẽ hôm nay về nhà cũng không chỉ có ăn tối.

"Ba, mẹ, con về rồi." Giản Ý Chi lên tiếng chào hỏi, cố gắng làm cho nụ cười của mình tự nhiên như ngày thường.

"Học tỷ, chị tan làm rồi." Phó An Nhiên lập tức đứng dậy đối mặt với Giản Ý Chi, cơ hồ cúi gập người xuống.

"Ừm, đúng vậy." Một tay Giản Ý Chi cầm cặp tài liệu, tay kia cầm chìa khóa xe, lịch sự trả lời Phó An Nhiên.

Mái tóc dài mềm mại của Phó An Nhiên được buộc thành đuôi ngựa. Bộ dáng lễ phép nghe lời, thấp hơn Giản Ý Chi vài cm. Sau khi chào hỏi, cô ngước mắt lên liền thấy Giản Ý Chi xoay người vừa đi vừa nói: "Tôi về phòng cất túi trước."

Hai người còn lại đang ngồi trong phòng khách đương nhiên là ba mẹ của Giản Ý Chi, Giản Chí Bình và Hàn Vũ San. Chờ Giản Ý Chi đóng cửa phòng lại, Hàn Vũ San ngồi cạnh Phó An Nhiên, nắm tay vỗ về cô, an ủi nói: "An Nhiên, con đừng để ý. Ý Chi luôn như vậy, con đừng để bụng a."

Giản Chí Bình cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, con cũng đừng gò bó, chút nữa ăn cơm tán gẫu một chút là tốt rồi."

Hai vị trưởng bối rất nhiệt tình, Phó An Nhiên làm gì cũng không nên. Cô chỉ không muốn giữa cô và Giản Ý Chi hiểu lầm, nhưng hai vãn bối trong nhà như thế nào lại dám đi ngược lời trưởng bối đây?

Từ khi Phó An Nhiên biết trên đời có hai từ "Yêu đương", cô đã cảm thấy mình luôn bị ba mẹ mình cùng ba mẹ Giản Ý Chi âm thầm tác hợp. Khi còn nhỏ chỉ là bị khuyên bảo tới lui. Sau khi trưởng thành, hai bên trực tiếp bày tỏ ý nguyện mong muốn cô và Giản Ý Chi cùng một chỗ.

Giản Ý Chi cũng vậy, nhưng cô chưa từng đáp ứng cha mẹ. Giản Ý Chi chọn cách lạnh lùng với tình yêu, Phó An Nhiên vẫn tiếp tục sống theo quan điểm sống của mình. Cô cũng đã có ba người bạn trai, quen bạn trai cũng chính là để bên tai yên tĩnh một chút.

Nhưng sau khi cô chia tay, ba mẹ cô vẫn đi vào vết xe đổ, mẹ cô dù có bộ dáng hiền lương nhưng vẫn luôn miệng nói: "Con thấy không, chọn Ý Chi là thích hợp nhất" để an ủi cô.

Ngay cả bữa cơm hôm nay, cũng không phải ba mẹ bảo cô qua đây ăn, mà là do thúc thúc a di mời qua.

Phó An Nhiên thở dài trong lòng, cố nặn ra nụ cười tự nhiên nói với Giản Chí Bình và Hàn Vũ San: "Thúc thúc, a di. Con biết học tỷ rất tốt."

Giản Ý Chi quả thật là một người tốt, khi còn đi học đã có tiếng tăm. Nhưng Phó An Nhiên vừa vào trường thì Giản Ý Chi đã tốt nghiệp. Chính vì vậy mà cô có thể nghe đồng học truyền miệng Giản Ý Chi là người như thế nào, nổi danh ra sao. Cô đối với Giản Ý Chi cực kỳ ngưỡng mộ, chưa bao giờ vì cha mẹ mà chán ghét nàng.

Cô chỉ không biết Giản Ý Chi có vì hai bên trưởng bối mà có thành kiến ​​gì với cô không.

"Lão gia, phu nhân, Phó tiểu thư, có thể ăn cơm rồi." Dì Vương bước ra khỏi bếp chào hỏi, đồng thời kéo tâm tư của Phó An Nhiên trở lại.

"Ăn thôi, ăn thôi, đừng ngẩn người nữa. Tối nay An Nhiên ăn nhiều một chút, thúc thúc a di của con hôm nay chuẩn bị rất nhiều món con thích a." Giản Chí Bình đứng dậy, thuận tay cầm lấy cốc, vui vẻ đi về phía phòng ăn.

"Vâng" Phó An Nhiên đành phải thuận theo.

Giản Ý Chi đã ngồi vào chỗ, trên bàn thức đã dọn lên đầy đủ. Giản Ý Chi chờ mọi người ngồi xuống mới cầm đũa lên rồi động đũa. Ai ngờ Hàn Vũ San có ý tứ, bà hắng giọng một tiếng.

Giản Ý Chi đang định gắp rau xanh, tay dừng lại một chút. Sau đó nàng lại gắp lên, nhưng lại gắp vào bát của Phó An Nhiên, nàng cười nói với cô: "Đừng khách khí, muốn ăn cái gì cứ gắp, không được thì nói tôi gắp cho."

"Cám ơn học tỷ, em tự làm được." Phó An Nhiên cười đáp lại, cảm giác bất mãn vì Giản Ý Chi bị ép buộc mà tia ôn hòa giảm xuống.

Tính khí của tiền bối thật tốt, cô thầm nghĩ.

Còn Giản Ý Chi bên cạnh cô cuối cùng cũng tiếp tục biểu hiện dối trá yên lặng ăn cơm. Có trời mới biết nàng cùng Phó An Nhiên ngượng ngùng sắp tràn ra nhà rồi, còn ba mẹ nàng thế nhưng vẫn vui vẻ cố gắng tạo ra không khí yêu đương?

"Ý Chi a." Hàn Vũ San đột nhiên gọi nàng, thuận thế gắp một miếng sườn vào bát nàng.

"Mẹ, làm sao vậy?" Giản Ý Chi cau mày, cảm thấy có chuyện không ổn.

"Lễ kỷ niệm thành lập công ty của con sắp đến rồi phải không? Mẹ nhớ mấy ngày nữa là đến." Quả nhiên, Hàn Vũ San hoặc không nói câu nào, một khi nói thì tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

"Vâng, mấy ngày nữa." Giản Ý Chi khẳng định, không hỏi Hàn Vũ San muốn làm gì, thâm tâm hy vọng mẹ nàng dừng lại ở đó thôi.

Nhưng rõ ràng Hàn Vũ San không nghe thấy tiếng lòng của nàng. Bà vừa ăn vừa nghĩ, thời điểm Giản Ý Chi vừa cắn miếng sườn, lời bà nói ra khiến người ta kinh ngạc đến chết không thôi: "Như vậy a, con mang An Nhiên cùng đi đi. Đứa nhỏ vừa tốt nghiệp, nhiều thời gian ở nhà, cần bồi đắp thêm kiến thức, thấy chút việc đời. Còn có biết thêm nhiều người cũng tốt, vì công việc sau này nên chuẩn bị một chút a."

Giản Ý Chi suýt chút nữa thì bị nghẹn, nàng đặt đũa xuống vỗ vỗ ngực. Còn chưa kịp nói gì thì mẹ nàng đã bồi thêm một câu: "Con thấy sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!