Bởi vì vị giáo sư chuyên nghiệp kia trong cả khóa học chỉ lên lớp 1 lần cho nên hôm nay Thanh Dương phải học trong 1 lớp học ký ức. Đối với lớp học ký ức mọi người có thể đến học bất cứ lúc nào bởi vậy trong lớp thường không có nhiều người.
Ngày hôm qua Thanh Dương bị người nọ hỏi về bút lông nên hắn đã hiểu thế giới này cũng không lưu hành bút lông cho lắm, cho nên hắn liền hướng Vạn độ huynh yêu cầu cung cấp vài loại bút viết giả thuyết lưu hành hiện nay, bởi vì hiện nay phần lớn người sử dụng quang não tinh thần, cho nên mọi người vẫn thường dùng loại bút máy kiểu dáng như thế kỉ cũ, cách dùng không khác lắm nhưng chức năng thì được cải thiện không ít.
Thanh Dương liền hỏi Vạn độ huynh cách sử dụng bút máy một phen sau đó mới đi đến lớp học, thời điểm Dịch Trạch tới nhìn thấy Thanh Dương 1 bên đang nghiêm túc nghe giảng, một bên ngốc vụng mà dùng bút máy viết viết, chữ viết ra thật giống như chữ của hài tử vừa mới học, xiêu xiêu vẹo vẹo. Dịch Trạch đến bên cạnh hắn, thấy bản bút kí đầy những con chữ nguệch ngoạc, trong lòng cũng hiểu rõ.
Thanh Dương cũng không có cảnh giác nhiều lắm đối với người ngồi ở bên cạnh hắn, trong giới tu chân là tối trọng yếu chính là cần phải chuyên chú, trong thời điểm cần chuyên tâm tự hỏi thì hắn không bao giờ để ý tới những sự việc xảy ra bên cạnh hắn trừ khi là có sư đệ nào đó đến tìm hắn học hỏi.
Dịch Trạch không làm phiền đến hắn mà chỉ cẩn thận nhìn nhất cử nhất động của hắn.
Bài giảng hôm nay chính là về quang não cùng tác dụng của quang não tới Intermet, đây là do Thanh Dương tận lực lựa chọn bởi hắn thật sự rất tò mờ về Vạn độ huynh cùng hệ thống huynh.
Dịch Trạch nhìn Thanh Dương dùng cái bút vẽ 1 vòng tròn bên trong là 1 dấu hỏi chấm lên quyển bút ký nguệch ngoạc càng thêm chắc chắn về nhận định của mình. Rõ ràng nó hoàn toàn không biết gì về xã hội nhân loại nên có nhiều nghi vấn, ham học giống như 1 hài tử chỉ 3,4 tuổi, chỉ cần thấy nhiều, rất nhiều đồ vật là có thể hiểu được.
Thẳng đến khi lớp học kết thức, Thanh Dương cũng không rời phòng học giả thuyết, mà nhìn bút ký rồi lâm vào trầm tư suy nghĩ.
[ còn có cái gì không hiểu? ] một thanh âm vang lên bênh cạnh hắn.
[ rất nhiều... ] Thanh Dương thuận miệng trả lời, lúc này mới phát giác bên cạnh có người, hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một báo tử màu trắng tư thái tao nhã ngồi bên cạnh hắn, vừa rồi câu nói kia đúng là do báo tử này hỏi.
Hắn giật mình sững sờ nhìn nó, một câu cũng nói không nên lời.
Báo tử trực tiếp lấy bút ký của hắn, dùng móng vuốt còn linh hoạt hơn so với tay hắn đọc một lần, rồi nói với hắn: [ có chỗ nào không hiểu? ]
Thanh Dương: [ ngươi... Ngươi là ai? ]
[ báo tử. ] báo tử lập tức mở hệ thống cài đặt, lựa chọn hiển thị tính danh, hai chữ báo tử liền xuất hiện trên đầu.
Thanh Dương: [... ]
Trong thời điểm Dịch Trạch thiết lập hình tượng nhân vật, hiện lên đầu tiên trong đầu hắn chính là hình ảnh 1 nãi báo đáng yêu, bất quá trong khi điều chỉnh nhân vật, hắn liền điều chỉnh đến độ tuổi trưởng thành vì thế mới có 1 báo tử thuần trắng tao nhã lại xinh đẹp xuất hiện trước mắt hắn. Không biết tại sao, vừa nghĩ tới tương lai tiểu nãi báo sẽ biến thành xinh đẹp như vậy trong lòng hắn liền có chút khó chịu.
Dịch Trạch có chút không thoải mái điều chỉnh thanh âm sau đó liền tìm Thanh Dương, mà loại khó chịu này khi nhìn thấy hình tượng của Thanh Dương liền biến mất vô tung. Bởi vì hắn không còn cảm thấy khó chịu nữa mà là nghẹn một cỗ hỏa, cỗ hỏa này rốt cuộc bắt đầu từ đâu Dịch Trạch không rõ cũng không muốn hiểu rõ.
Cũng may Thanh Dương hiện tại đã biết người trước mắt đây không phải là một báo yêu, đây chỉ là hình tượng do người kia đặt ra, đem tâm lý khó chịu này áp chế đi. Thanh Dương tận lực bình tĩnh hỏi: [ vì sao báo tử huynh muốn chọn hình tượng báo tử làm nhân vật hình tượng? ]
[ bởi vì ta chính là báo tử. ] báo tử trừng mắt nhìn hắn.
Thanh Dương suy tư hồi lâu, cũng không biết phải hình dung người kia thế nào, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.
Dịch Trạch nhíu mày, chẳng lẽ một báo tử nhìn thấy một báo tử khác lại không cảm thấy thân thiết sao? Hắn vì cái gì mà bình tĩnh như vậy? Còn có nó tại sao lại lựa chọn khuôn mặt kia?
[ ngươi vì tại sao dùng hình tượng con người này? ] báo tử hỏi.
Thanh Dương vừa định nói đây chính là hắn, nhưng chợt nhớ ra hệ thống từng nhắc nhở phải bảo vệ thông tin cá nhân, hắn liền nhịn. Nhưng theo thói quen hắn không thể nói dối liền trực tiếp trả lời: [ bởi vì thích hợp. ]
Hắn vừa nói xong nhiệt độ xung quanh liền giảm đi đột ngột, hô hấp đều trở nên có chút khó khăn, Thanh Dương bị nghẹn cũng không dám nói một tiếng.
Hai người liền rơi vào trầm mặc ngồi hồi lâu, Thanh Dương cũng không dám đi sang lớp học tiếp theo mà cứ ngồi như vậy cùng báo tử. Cuối cùng thì thói quen rèn luyện được khi còn là nhị sư huynh khiến hắn không thể chịu được cảnh tượng nhìn các đệ đệ rơi vào nghi hoặc mê chướng, hắn kiên trì hỏi: [ báo tử huynh ngươi... Không vui? ]
Báo tử lúc này mới quay đầu nhìn hắn, chậm rãi đem bản bút ký đặt trở lại: [ có người nói dối, ta không thích người khác nói dối. ]
Thanh Dương tiếp nhận bản bút kí, da đầu có chút run lên: [ ta cũng không thích nói dối, lại sẽ càng không đi nói dối. ]
Báo tử quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, tiếp tục chậm rãi mà nói: [trong đời thực ngươi cũng là hình tượng như vậy phải không? ]
Thanh Dương da đầu run lợi hại hơn: [ có thể nói phải, cũng có thể nói không phải. ]
Báo tử yên lặng nhìn hắn, chờ hắn trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!