Chương 74: (Vô Đề)

Edit: Vân Tích

Beta: Dạ

***

Mùa thu man mác sầu, khiến giống cái đã thành niên có dung mạo và khí chất số một đế quốc, Jimmy cũng buồn lây.

Gần đây, cậu nghe nói Dillow sắp sửa đính hôn, nhưng vị trí Thái tử phi vẫn chưa chọn được người xứng đáng.

Mấy năm qua, Dillow cực kỳ bận rộn, có khi vì hoàn thành nhiệm vụ của quân đội mà đi cả tháng không về. Số lần được gặp đối phương càng lúc càng ít, khiến Jimmy càng thấy bất an, chỉ sợ Dillow gặp phải bất trắc. Đáng tiếc là quan hệ giữa bọn họ, cho đến giờ vẫn chỉ dừng ở mức bạn học lớn lên cùng nhau.

Có giống đực tiếp cận cậu, Dillow sẽ đánh người ta.

Ai bắt nạt cậu, Dillow cũng đánh người ta.

Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng vậy, khiến cậu có lúc chợt nghĩ, có lẽ Dillow chỉ coi mình là một đứa trẻ cần được bảo vệ chăng?

Giống đực toàn đế tinh đều biết về mối quan hệ phức tạp giữa cậu và Dillow, cho nên không ai dám tán tỉnh cậu, hơn nữa, tất cả mọi người còn đều cố gắng giữ khoảng cách.

Panda và Miller cuối cùng cũng hẹn hò nhau, còn mình thì sao? Giống đực thấy thì bỏ chạy, giống cái thấy thì đố kị ghen ghét, nhưng mà mối quan hệ giữa họ, cho tới bây giờ vẫn chưa từng ở mức cao hơn tình bạn.

Tuổi nhỏ ngây ngô thầm yêu trộm nhớ, muốn gần không dám gần, muốn nói không dám nói, cảm giác này, chỉ có thể tự giấu trong lòng.

Dạo này không bận việc gì, Jimmy cầm ô theo, dự định ra ngoài giải sầu.

Đường phố tấp nập nhộn nhịp, mưa bụi bay bay, ai nấy đều có đôi có cặp. Ở đế tinh, rất ít khi có mưa, cho nên khi cơn mưa tới, không thể dập tắt nổi sự nhiệt tình của những người trẻ tuổi, tất cả họ đều sôi nổi hưng phấn, cầm tay nhau cùng dẫm lên những hạt nước li ti.

Đôi mắt Jimmy đượm buồn, cậu hạ thấp ô xuống, để che đi mái tóc dài màu bạc, cùng với khuôn mặt xinh đẹp không tì vết. Nhưng làm như vậy, chỉ càng làm nổi bật dáng người mảnh khảnh cô đơn, khiến Jimmy tự hỏi, bản thân tới đây rốt cục là vì cái gì?

"Đến đây làm gì?" Vành ô bị đập nhẹ, khiến vô số hạt nước tí tách rơi xuống, theo làn gió thổi qua, hắt lên người cầm ô, khiến làn da cảm thấy hơi lành lạnh. Nghe được giọng nói quen thuộc, Jimmy vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn người thanh niên tuấn tú trước mắt, không thể tin nổi vào mắt mình: "Thái tử điện hạ?"

Dillow không mang theo ô, cả người y được bao phủ bởi một quầng sáng nhạt màu, chắn khỏi màn mưa. Nhưng Jimmy giống như không nhìn thấy điều này, cậu vẫn giơ cao ô lên, để che cho Dillow cao hơn mình nửa cái đầu. Con ngươi trong sáng, tràn đầy sướng vui nhìn đối phương. Đứng dưới cùng một cái ô, hai người dường như có thể cảm nhận được hơi thở và mùi vị riêng có của người kia, khiến khuôn mặt của Jimmy càng vui thêm.

Tâm trạng của Dillow vốn đang nôn nóng sục sôi, vậy mà chỉ cần một nụ cười của Jimmy, cũng kì diệu khiến y cảm thấy bình tâm lại. Gần đây y không vui, bởi vì ai cũng giục y phải mau đính hôn, danh sách những người được chọn đã được trình lên, nhìn qua có những cái tên quen thuộc, cũng có những cái tên xa lạ, làm y chẳng muốn xem, chỉ biết lợi dụng việc phải đi làm nhiệm vụ để trốn tránh. Trong con mắt của y, tự nhiên có thêm một vị hôn thê là chuyện phi thường phiền phức, ngươi thử tưởng tượng xem, trong cuộc sống cá nhân của mình, đột nhiên nhảy ra một người, có khác nào địa bàn bị kẻ địch xâm chiếm, chỉ cần nghĩ tới đã muốn giết chết kẻ đó rồi.

Lần này trở về, y rất muốn gặp đứa ngốc này, vội vã đến nỗi quần áo cũng không kịp thay, ai ngờ lại nhận được tin Jimmy dám trốn việc đi chơi một mình. Giống cái yếu đuối như vậy, chẳng may gặp phải kẻ xấu thì biết làm sao? Nhỡ kẻ xấu bắt đi mất? Hoặc là bị người khác bắt nạt?

Dillow vô cùng khó chịu.

Jimmy vô cùng hiểu tính cách của Dillow, cho nên cậu chỉ cười mà không nói gì, mái tóc dài màu bạc rũ xuống, theo làn gió, một vài sợi tóc mong manh quấn quít trên vai của Dillow, mềm mại ôn hòa như chủ nhân của nó. Trái tim của vị thái tử điện hạ như bị đâm nhẹ một cái, khiến y không kịp suy nghĩ đã giơ tay vuốt nhẹ mái tóc của Jimmy, thấy đối phương ăn mặc mỏng manh, Dillow lập tức cởi quân phục màu đen dài tới gối của mình xuống, khoác lên vai cậu.

Thấy quân phục che kín tới tận mắt cá chân của Jimmy, lại nhìn bả vai gầy yếu của mèo nhỏ, Dillow bĩu môi, đôi mắt tràn đầy ý cười, mở miệng châm chọc: "Chú lùn."

Jimmy đỏ bừng mặt, cậu cảm giác quân phục trên người mình cũng mang theo hương vị và độ ấm của người thương, khiến cậu không biết phải nói gì cho đúng.

Hai người đứng trong màn mưa, một góc ô che khuất tầm mắt, khiến Dillow chỉ còn cách cúi đầu nhìn Jimmy. Từ góc độ của y, có thể dễ dàng quan sát được hàng mi cong dài đang khẽ chớp của mèo nhỏ, xinh đẹp tựa như một con bươm bướm muốn giương cánh lượn bay, khiến y rất muốn thò tay gảy gảy.

Lòng vừa nghĩ, tay lập tức đã hành động, đầu ngón tay chạm vào hàng mi, cảm giác chân thật khiến trái tim Dillow đập nhanh hơn. Y nhìn thấy Jimmy cũng đang đỏ mặt, ngay cả lỗ tai của mèo nhỏ cũng biến thành màu hồng phấn. Người trước mắt y, hệt như ngày còn bé, là một con mèo cứ thích thẹn thùng, vừa chạm vào người thì tai đã đỏ ửng hết cả lên.

Trong khoảnh khắc ấy, Dillow cảm thấy mình như đang say, muốn ôm người kia rồi lại ngại ngùng, y chỉ biết cố gắng giữ nguyên một vẻ mặt, ngốc nghếch chăm chú nhìn hàng mi của Jimmy.

Jimmy vẫn như ban nãy, không biết phải nói gì, cậu cúi đầu, chăm chăm nhìn vào đôi ủng dính nước mưa của Dillow, cố gắng xoa dịu trái tim đang loạn nhịp.

Hai người cứ thế, đứng mãi trong mưa, khoảng cách càng lúc càng gần, lại không dám chạm hẳn vào người kia. Tựa như hai thiếu niên ngây ngô mới chớm tình đầu, mặc mưa càng lúc càng lớn, cứ luyến tiếc phá vỡ không khí ngọt ngào này.

Rốt cuộc, chờ tới lúc nước mưa làm ướt một phần bả vai của Jimmy, Dillow mới sực tỉnh, vội vàng đẩy chiếc ô sang che trọn đối phương, bản thân thì tự khởi động dị năng, bao quanh cả hai người. Cơ thể y có xối nước lên cũng chả sao, quan trọng là phải bảo vệ giống cái yếu ớt bên cạnh mình.

Jimmy cúi đầu, nhìn xuống mũi chân, buồn bã chớp mắt, hỏi: "Lần này điện hạ trở về, là để…tuyển phi ư?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!