Edit: Vân Tích
Beta: Dạ
***
Sau hôn lễ, bọn nhỏ và Sở Du Nhiên được nghỉ thêm hai mươi ngày. Archer và Caly cứ như vậy cùng Dillow bị Sở Hồng Vũ ngược đãi gần nửa tháng. Sở Du Nhiên có mấy lần không an tâm chạy tới xem, thấy sư tử và sói bị bắt trèo cây, cậu không nhịn được sờ sờ chóp mũi, âm thầm quay đầu bỏ đi →_→ cũng không đến nỗi vô dụng, đúng không?
Vì vậy, suốt nửa tháng nay, ba thằng nhãi con cứ thế cầm chân Sở Hồng Vũ, khiến ông không rảnh rang đi đâu được, chỉ một lòng ở nhà trêu đùa bọn nhỏ. Cuối cùng, chọc đến nỗi Archer tức giận phun lửa, bé con rốt cục đã thức tỉnh dị năng!
Ấu tể mới vừa đầy bốn tuổi đã thức tỉnh dị năng! So với Dillow có gien hoàng thất mà nói, Archer cũng là thiên tài!
Sở Du Nhiên còn chưa kịp cao hứng, Caly cũng không chịu thua kém, thức tỉnh dị năng hệ phong. Một cơn lốc gió ném qua, khiến thân cây nứt toác. Hai đứa nhỏ còn chưa học được cách khống chế dị hăng, phi thường hưng phấn, chỗ ném lốc gió, chỗ thì phóng hỏa, khiến Sở Hồng Vũ không nhịn được mà ném bọn chúng cho Sở Du Nhiên, vỗ tay tỏ ý ông đây không quản nữa nhé.
Sở Du Nhiên bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa bọn nhỏ về nhà, dặn hai đứa khi nào học được cách khống chế dị năng thì hẵng đi học.
Vì vậy, tới ngày khai giảng, không ngoài dự đoán, cả hai nhóc con đồng loạt xin nghỉ.
Sáng sớm, thời điểm nhìn thấy đơn xin nghỉ học, Sở Du Nhiên thầm cảm thán: "Lớp thiếu đi hai tên quỷ nghịch ngợm sẽ vắng lặng lắm đây."
Dillow cao quý tao nhã ngồi trước bàn ăn, ánh mắt nhìn chằm chằm quả trứng chim cách mình gần nhất, kiêu ngạo nói: "Có ta là đủ rồi, cần bọn nó làm gì."
Sở Du Nhiên túm đuôi báo nhỏ, cười híp mắt: "Một mình con có đánh bại được hai mươi đứa nhỏ lớp sát vách không?"
Dillow lầu bầu: "Vậy thì sao chứ? Chỉ là một đám ngu ngốc thôi mà!" Nói xong, nhóc con thè lưỡi liếm khóe môi, đợi ăn cơm.
Cũng không biết có phải do ảo giác hay không, Sở Du Nhiên cứ cảm thấy, hai ngày nay, nhóc con này trưởng thành lê nhiều, cũng càng lúc càng tự tin và bá đạo hơn. Mà như thế, Sở Du Nhiên càng muốn trêu nhóc. Vò lộn xộn lông của báo nhỏ một hồi, Sở Du Nhiên ôm khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hôn chùn chụt ba cái: Trên gáy một cái, hai bên quai hàm, mỗi bên một cái!
Dillow cuộn đuôi lại, nhìn mọi người đều đang bình tĩnh đút thức ăn cho Vic, xấu hổ líu cả lưỡi, lắp ba lắp bắp: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi thận trọng chút đi! Giống cái không biết giữ mình không phải là giống cái tốt!!"
Sở Du Nhiên nheo mắt, vờ lạnh lùng hỏi lại: "Không phải giống cái tốt sao? Vậy thế nào mới là giống cái tốt? Như Jimmy sao?"
Dillow lại lầu bầu, rũ lông, tỏ ý ghét bỏ: "Đừng có ghen lung tung, giống cái ta yêu nhất chính là ngươi."
"Ngoải ta ra là Jimmy?" Sở Du Nhiên bám riết không tha. Dillow nổi giận, đập móng vuốt lên bàn, cao giọng hô: "Thúc thúc ngu xuẩn! Mau mau quản lý giống cái nhà ngươi đi!"
Wales vừa đặt bước chân vào ngưỡng cửa phòng ăn, thấy bộ dạng nóng nảy của cháu trai, nhíu mày ra chiều ghét bỏ, đả kích không nể nang: "Ngu!"
"Ta không ngu!" Dillow tức giận đập bàn, nói chung, bất cứ ai khiêu khích nhóc cũng có thể bình tĩnh, nhưng chỉ cần là Wales, nhóc sẽ lập tức dựng lông: "Ngươi ngu như vậy còn nói ta ngu, ngươi mới ngu!"
Wales ngồi xuống trước bàn ăn, đẩy bát đậu xanh về phía Dillow, nhíu mày hỏi: "Ngươi không ngu hả? Vậy trả lời ta, đây là bao nhiêu?"
Sở Du Nhiên không nhịn được cười, trong bát có bao nhiêu hạt đậu có lẽ ngay cả đầu bếp cũng không biết đâu. Có ai dở người trước khi luộc sẽ đi đếm từng hạt chứ, cho nên Dillow nhất định không thể biết rồi. Mèo lớn chơi xấu quá! Quả nhiên, Dillow lập tức đen mặt, giơ móng vuốt muốn xòe ngón trả lời, lại phát hiện ra số lượng đậu không thể tính trong vòng một móng vuốt.
Dillow điện hạ không chịu thua, hừ một tiếng: "Ngươi chắc chắn cũng không biết có bao nhiêu."
Wales bình tĩnh đáp: "Có ba trăm hạt."
Dillow kinh ngạc trợn tròn mắt, không thể tin được là thúc thúc ngu xuẩn hóa ra biết đáp án.
Wales cười nhạt: "Không tin thì ngươi đếm lại xem."
Dillow: "…" Là ấu tể đệ nhất đế quốc, chẳng mấy chốc nhóc sẽ đếm xong! Ấu tể đệ nhất đế quốc không được lo sợ điều gì! Ấu tể đệ nhất đế quốc phải là Chiến Thần! Nhất định, nhất định phải học đếm!
Bởi vì không phản bác được mà trong lòng Dillow ngập lửa giận, nhóc cúi đầu ăn nửa bát đậu, còn lại nửa bát vẫn đếm không xong, liền tức giận bỏ ăn. Sở Du Nhiên sợ Dillow no căng bụng, sau khi ăn xong bèn cho nhóc một ít đồ ăn dễ tiêu, rồi cậu mới chuẩn bị đến trường. Wales cầm áo khoác trong tay Lindsay, tự mình choàng lên người Sở Du Nhiên, dịu dàng nói: "Để ta đưa hai người đi."
Sở Du Nhiên cao hứng gật đầu lia lịa: "Đi thế nào? Đừng bảo vẫn đi bằng phi hành khí chứ?"
Vẻ mặt Wales rất cưng chiều, con ngươi lại tràn đầy tính xâm lược, từ trên xuống dưới quét toàn thân Sở Du Nhiên một lần, sau đó mới mập mờ hỏi: "Thích cưỡi ta đến vậy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!