Chương 40: (Vô Đề)

Edit: Vân Tích

Beta: Dạ

***

Vic bị Dillow dọa sợ, thò đầu ra bên ngoài ngó nghiêng, phát hiện Dillow đang nằm nhoài trên bậu cửa sổ liếm móng, bộ lông đen bóng loáng không dính chút nước nào, nhìn vào cái miệng đang khép mở, có thể thấy hàm răng nhọn hoắt. Vic tận mắt thấy Dillow cắn xé một cái xương đùi, hút tủy sống bên trong…Chuột con rụt đầu về, hai con mắt láo liên nhìn bốn phương tám phương một lát, cuối cùng quyết định ngay tại chỗ đang đứng, gặm một cái, bé muốn đào hầm để trú ẩn giả chết.

Vic vừa lăn vừa cắn hai ba lần, tạo thành một cái động nho nhỏ. Bé con thò đầu xuống thăm dò, cảm thấy rất hài lòng với tác phẩm của mình. Chuột nhỏ cúi đầu sâu xuống…Đào, đào, đào…Nhưng mà Vic quên mất một chuyện vô cùng nghiêm trọng, đó là bé mập tròn vo, vòng eo còn to hơn vòng đầu, cho nên chui sâu xuống rồi, liền gặp bi kịch!

Bị kẹt…

Vic cuống quít, muốn xuống không xuống được, muốn lên không lên được, thân thể tròn vo bị chèn ép đến khó chịu. Lúc này, Dillow đang nằm trên bậu cửa, thấy có tiếng động thì nhóc tò mò nhìn, phát hiện ra đầu và chân trước của chuột đồng chui sâu dưới đất, còn mông nhỏ và cái đuôi thì đang ngoáy tít phía trên. Vic cố cử động tứ chỉ, mông lắc liên hồi.

Dillow chạy tới, tò mò hỏi: "Chơi vui không?"

Vic: "Chít chít chít chít, đừng ăn tôi, cứu mạng, cứu mạng, chít chít chít chít…"

Sở Du Nhiên chưa từng nghe bé chuột kêu thảm như vậy, gần như nhảy dựng lên, nhanh chân chạy ra ngoài. Thấy Vic rơi vào thảm cảnh như vậy, nhất thời dở khóc dở cười, đứa nhỏ này mới ban nãy còn lười biếng không muốn cử động, giờ là đang làm gì đây?

Bẻ bánh xe ra làm đôi, Sở Du Nhiên ôm Vic đang sợ hãi lên, buồn cười hỏi: "Vic, con không sao chứ? Vic? Vic?"

Chuột đồng nhỏ nằm ngửa bất động, gọi sao cũng không trả lời. Sở Du Nhiên lo lắng: "Vic?!"

Dillow đứng bên cạnh, lắc đầu ngao ngán, "Không có chuyện gì đâu, nó giả chết đấy. Thúc thúc ngu xuẩn nói, phụ thân nó khi còn bé bị dọa sợ cũng y chang à."

Vic vừa thấy kĩ năng giả chết của mình bị vạch trần, trong nháy mắt trở mình, túm chặt đầu ngón tay của Sở Du Nhiên.

Sở Du Nhiên: "…"

"Dillow muốn ăn thịt con." Vic sợ đến nỗi trốn giữa các kẽ ngón tay của Sở Du Nhiên.

Sở Du Nhiên im lặng nhìn Dillow, "Con xem con làm ra chuyện tốt gì kìa?"

Dillow hừ hừ, "Ta thèm vào ăn thịt nó, trên người toàn lông là lông, có nhổ cũng không hết." Thấy Sở Du Nhiên trừng mắt, Dillow lầu bầu mấy tiếng, lại không nhịn được mà nói: "Được rồi được rồi, ta xin lỗi ngươi, không phải ta cố ý đâu, là thúc thúc ngu xuẩn nói phụ thân Vic bị dọa liền ngoan ngoãn ngay." Dillow bình tĩnh bán đứng thúc thúc của mình.

Sở Du Nhiên: "…" Cái này là đánh vào tính cách mỗi người, kẻ mập mạp lười đến mức không muốn động đậy muốn gầy đi, nếu không phải lấy cái chết đe dọa, thực sự sẽ không thành công. Wales bày mưu này cho trẻ con, thật là rảnh rỗi quá mức!

Vì vậy, ở phần đánh giá về Dillow, Sở Du Nhiên cho một quả trứng vịt, thể hiện khi về em sẽ nói chuyện lại với anh!

Wales nhận được tin, kinh ngạc: Đây là hờn dỗi sao? Giống cái, quả nhiên cần phải dỗ dành mà. Nghĩ tới đây, Wales nhìn đồng hồ, quyết định đến sớm đón người yêu về, thuận tiện dụ dỗ một chút.

Sở Du Nhiên cứ "hờn dỗi" như vậy đến lúc tan học.

Đưa bọn trẻ lên xe, thầy giáo Hal đẩy chúng đi, khổ sở nhìn Sở Du Nhiên, có vẻ muốn nói lại thôi. Nhìn bộ mặt tươi cười vô hại của cậu, Hal rốt cục lấy hết dũng khí, để lại một câu khiến Sở Du Nhiên không hiểu gì: "Mặc kệ người khác chửi bới ngươi thế nào, ta vẫn tin ngươi vô tội!" Thầy giáo Hal bị chính mình làm cho cảm động, rốt cục cũng nói được rồi, là một con thỏ thẳng tính, kìm nén không nói ra thật khó chịu.

Sở Du Nhiên: (⊙o⊙) cái gì?

Thầy giáo Hal gật đầu, một lần nữa thể hiện lập trường bản thân, cũng không giải thích gì thêm, đẩy xe chạy như bay. Sở Du Nhiên phảng phất cảm giác người này đang cưỡi trên bánh xe phong hỏa, chớp mắt đã không thấy bóng – thầm than: Không hổ là thỏ!

Thầy giáo Claude dắt một đám sư tử hổ báo xếp hàng đi qua, nhìn thấy bộ dạng "không tim không phổi" của Sở Du Nhiên, cuối cùng không nhịn được mà dừng bước, nhắc nhở: "Mau lên mạng xem đi, nếu không tự giải quyết được thì nhanh nhanh mà tìm người giúp đỡ, ngươi…phải chú ý." Thân phận của Sở Du Nhiên thay đổi, thế nhưng cách cư xử của cậu với mọi người vẫn như cũ, hơn nữa, trong trường thật ra cũng có nhiều người che dấu thân phận, cho nên cũng không ai tỏ ra đặc biệt trong cách đối xử với cậu, nhất là mấy thầy giáo là người quen cũ.

Sở Du Nhiên vội vàng lên internet, xem rốt cục là có chuyện gì.

Thầy giáo Claude thấy cậu hồ đồ như vậy, thở một hơi dài, ánh mắt tràn đầy đồng tình: Người thì gầy như que tăm, đầu óc thì sạch sẽ như tờ giấy, cái loại ngốc bạch ngọt này lên làm vương hậu, không thay đổi thì kiểu gì cũng bị người khác hại chết. Thật đáng thương.

Chờ đám sư tử hổ báo hùng dũng kéo quân qua xong, Sở Du Nhiên rốt cục cũng hiểu thấu điều các đồng nghiệp vừa nói là gì. Không biết tại sao trên internet lại lan truyền tin, nói cậu là phế nhân tinh thần lực cấp C, người như thế, không có tư cách sinh ấu tể cho hoàng gia. Bởi vì gien của hoàng gia quá mạnh, với thể chất thấp kém như thế, tinh thần lực vô dụng, vương hậu không có khả năng nuôi dạy ấu tể cho tốt, trước đó bị sảy thai chính là chứng cứ rõ ràng!

Hơn nữa, cậu cũng không phải là con trai ruột của công tước Lehmann, mà chỉ là thế thân thôi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!