Chương 32: (Vô Đề)

Edit: Vân Tích

Beta: Dạ

***

Sở Du Nhiên không ngờ Sở Hồng Vũ nói đi một lát sẽ về là thật. Ông chẳng qua chỉ ghé nhà chủ nhiệm Linder, sau đó quay lại.

Khi ấy, chủ nhiệm Linder còn đang ăn điểm tâm, thấy Sở Hồng Vũ chui cửa sổ nhà ông vào, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng kinh ngạc, phải biết là Sở Hồng Vũ có sở trường chỉ trèo cửa sổ nhà giống cái, nay trèo cửa sổ nhà ông là có ý gì?

Sở Hồng Vũ không hề khách khí ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Thương lượng với ngươi một chuyện."

Linder hiếm thấy Sở Hồng Vũ nghiêm túc thế này, chỉ có thể đặt đũa xuống, thẳng lưng lắng nghe, giọng nói lành lạnh, "Chuyện gì mà có thể khiến ngươi tới tìm ta? Còn phải leo cửa sổ?"

"Thay ta chủ trì hội nghị." Sở Hồng Vũ không hề khách khí.

Linder cười lạnh, "Hiệu trưởng đại nhân, chủ trì hội nghị phải là hiệu trưởng, ta chẳng qua chỉ là chủ nhiệm thôi, cấp bậc không đủ."

Sở Hồng Vũ chép miệng, nhướn mày cười: "Ngươi nợ con trai ta ân huệ lớn như thế, ngươi có đi hay không hả? Hay là ngươi muốn làm kẻ vong ân phụ nghĩa, vô liêm sỉ, không biết báo ân. Uổng cho một người thầy!"

Tú tài gặp quân binh, có nói đạo lý cũng không được. Đây chính là hình dung tốt nhất khi người bình thường gặp phải Sở Hồng Vũ, bởi vì da mặt Sở Hồng Vũ cực dày, giá trị vũ lực lại đủ quấy trời đảo đất!

Linder giận đỏ mặt, những người trong hội nghị kia có ai là dễ đối phó đâu. Sở Hồng Vũ kiêu ngạo từ bé, tính cách quái đản, giá trị vũ lực lại cao, còn có danh hiệu thầy của đế vương, cho nên người ngoài còn nể mặt lão. Chứ còn mình mà đi á, để cho người ta khinh bỉ à?

Thấy Linder không đồng ý, Sở Hồng Vũ chép miệng, đập mạnh lên bàn của Linder, thuộc tính "Hỏa" phát ra, để lại một dấu tay sâu hoắm trên mặt bàn làm bằng kim loại. Dấu ấn này có sức uy hiếp kinh hoàng: "Ngươi có đi hay không, không đi ta đánh ngươi."

Linder: "…"

Ngay cả cơm cũng không kịp ăn xong, chủ nhiệm Linder đã bị Sở Hồng Vũ nhét vào phi hành khí chuyên dụng của hiệu trưởng, làm thế thân thay Sở Hồng Vũ chủ trì hội nghị. Sở hiệu trưởng cười xấu xa như đại ma vương, một lòng một dạ muốn đem thằng nhãi không biết xấu hổ dám nhìn trộm con trai – đánh cho một trận!

—————

Buổi sáng, Sở Du Nhiên gửi một tin nhắn ngắn ngủi cho Wales, đối phương không trả lời, khiến Sở Du Nhiên thấp thỏm bất an, cứ cảm giác sắp sửa có chuyện xấu xảy ra. Cậu không thể xác định được đó là gì, mà Wales lại cách cậu quá xa.

Buổi trưa, lúc đám nhỏ nghỉ ngơi, Sở Du Nhiên một lần nữa gửi tin cho Wales, đối phương vẫn không hồi âm.

Sở Du Nhiên thở dài, cảm thấy từ trước tới giờ mình chưa từng nôn nóng như vậy.

Đến lúc chạng vạng, cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Sở Du Nhiên có thể khẳng định, nhất định sắp có chuyện chẳng lành, hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó cậu không biết. Tinh thần lực của cậu rất nhạy cảm, mà cảm xúc nôn nóng bậc này trước giờ chưa từng có. Bất đắc dĩ, Sở Du Nhiên bấm liên lạc với phó quan Crewe, hỏi hắn có tin gì của Wales không.

Crewe an ủi: "Có khả năng bệ hạ đang tiến hành bước nhảy không gian, cho nên một ngày không có tin tức cũng là bình thường, xin ngài đừng lo lắng." Nhìn thấy Sở Du Nhiên vô cùng lo lắng, Crewe nhỏ giọng an ủi, hắn rất vui vì có một giống cái không quan tâm tới thân phận của bệ hạ, mà chỉ lo lắng cho an nguy của bệ hạ.

Sở Du Nhiên cũng chỉ đành biết tự nhủ như vậy.

Lo lắng đề phòng suốt cả ngày, đến khi tan học, quả nhiên xảy ra chuyện!

Sở Du Nhiên vừa định mang Dillow về ký túc xá, thì thấy một bóng người đỏ rực vội vàng tháo chạy trên không trung. Bịch một tiếng, một con chim phượng dài ba thước đột nhiên xuất hiện, chim phượng này giống năm phần so với Phượng Hoàng trong truyền thuyết, nhưng lại thiếu đi hoa mỹ ung dung, mà nhiều hơn mấy phần sát khí. Đôi cánh màu đỏ sắc bén như dùng kiếm dệt thành, liếc mắt đã thấy được lực công kích vô cùng mạnh mẽ, trên móng vuốt của con phượng, che kín một lớp vảy màu đen, dưới ánh trời chiều tỏa ra ánh sáng lạnh như băng, tựa lưỡi hái của tử thần, khiến lòng người sợ hãi. Ông vừa xuất hiện, toàn bộ vùng trời phía trên trường học dường như bị đè nặng, khiến tất cả mọi người có chút không thở nổi.

Kêu to một tiếng chấn động lòng người, chim phượng trong nháy mắt bao phủ một tầng lửa đỏ rực. Thân hình nó nhẹ nhàng bay lượn, chớp mắt đã bay ra khỏi trường, lông đuôi dài thượt mang theo ngọn lửa còn rừng rực hơn cả nắng chiều.

Thấy cảnh này, Sở Du Nhiên vội vàng gửi tin cho trợ lý hiệu trưởng, chờ đối phương vừa bắt máy cậu liền hỏi ngay: "Chú Ellen, phụ thân cháu sao vậy? Xảy ra chuyện nguy hiểm gì sao?" Cả đế quốc, nay chỉ còn lại duy nhất một con chim phượng, mà bình thường Sở Hồng Vũ đều đem thú hình của mình thu nhỏ lại, chỉ tầm nửa mét, hiếm khi lộ ra sự công kích rõ rệt như thế. Sở Du Nhiên biết ông có chuyện xảy ra, vì thế lo lắng vội vã.

Ellen dường như rất bận, chỉ trả lời: "Chủ nhiệm Linder thay hiệu trưởng đi họp bị tập kích bất ngờ, đội bảo vệ trường học bị tiêu diệt hoàn toàn, giờ hiệu trưởng phải đi cứu. Cháu đừng lo lắng, cũng đừng chạy lung tung!" Nói xong, lập tức cúp máy.

Sở Du Nhiên vừa lo lắng, vừa đề phòng mà quay trở về ký túc xá, sau khi cho Dillow ăn no thì dỗ nhóc con ngủ. Cậu đứng gần cửa sổ, vừa lo cho Sở Hồng Vũ, vừa lo cho Wales, luôn cảm thấy tiết trời cũng âm u lạ thường. Cậu thầm nghĩ, nếu giờ Wales ở đây, nhất định y sẽ trèo qua cửa sổ đến với cậu. Dường như sự có mặt của y ở đế tinh chính là đảm bảo cho mọi người đều an toàn, cho nên y mới đi mấy ngày, liền có chuyện không hay xảy ra.

Đúng lúc đó, một bóng người quen thuộc xuất hiện bên ngoài ban công, con ngươi mang theo ý cười, lặng lẽ nhìn Sở Du Nhiên, cơ thể mang theo ấm áp hệt như thường ngày. Sở Du Nhiên kinh ngạc nhìn đối phương, thốt lên: "Elton!"

Elton chớp mắt, trêu chọc: "Kinh ngạc lắm ư?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!