Edit: Vân Tích
Beta: Dạ
Đợi đến lúc Wales hết bận, đã là hơn tám giờ tối. Dillow đã ăn cơm tối xong, đang luyện tập khống chế dị năng.
Đứa bé ra sức luyện tập, trên móng vuốt nhỏ như nạm một quầng sáng màu vàng óng ánh, đánh thúc thúc ngu xuẩn, đánh, đánh. Nghe được tiếng bước chân từ đằng sau, Dillow nhạy bén xoay người lại, lúc thấy người tới là Wales liền gầm gừ một tiếng, nhào tới, móng vuốt mang theo một màu vàng sậm, sáng rõ hơn hẳn so với lúc trước.
Wales cong khóe miệng, trong nháy mắt biến về hình thú, giơ vuốt đánh về phía Dillow. Móng vuốt của Dillow rơi xuống đất, nhóc không kịp thu lại lực, đánh sâu vào sàn nhà, để lại một cái hố nhỏ.
Vô cùng tàn bạo!
Đây chính là nguyên nhân vì sao Wales nhất nhất phải mang Dillow về, xét theo tính mềm lòng của quả cầu nhỏ, tuyệt đối cậu sẽ không để y huấn luyện Dillow như thế. Là giống đực, dịu dàng là mồ chôn anh hùng, cho nên tuyệt đối không thể an nhàn!
Cuộc đại chiến kết thúc khi Dillow bị đánh bay tầm chín mươi tám lần, sau đó Wales ngậm Dillow ném vào bồn tắm, dùng móng vuốt lắc hai lần, rồi mới vớt cháu trai run rẩy không còn chút sức ra ngoài. Là bậc quốc vương đầy khí khái anh hùng, hoàng đế bệ hạ thời thời khắc khắc đều nhớ kỹ, vợ chưa cưới về tay, mọi việc đều phải tự thân thực hiện, cố gắng nỗ lực trăm phần trăm.
Sau khi cháu nhỏ sạch sẽ rồi, Wales đặt nhóc lên giường, nghiêm túc hỏi: "Bài tập của ngươi đâu? Lấy ra đây."
Dillow chìa bảng điện tử của mình ra, nhấn móng vuốt lên, thành công để lại một dấu móng, sau đó đưa cho Wales, bộ dạng phi thường khó chịu.
Wales cũng đặt móng mình lên, so với liếm lông, bài tập này rõ ràng dễ tiếp thu hơn hẳn.
Mắt thấy Dillow khác thường, Wales tải bài tập lên, sau đó hỏi cháu trai: "Sao không vui?"
Dillow liếm liếm móng vuốt, bất mãn nói: "Ngươi là đồ ngu!"
Wales nhíu mày nhìn nhóc con, cái đứa lông còn không liếm gọn được, ngốc đến độ này còn dám ghét bỏ y? Bữa tối nay ăn mặn quá à?
Dillow không quản thúc thúc ngu xuẩn nghĩ gì, tiếp tục oán giận: "Thầy giáo ngu xuẩn rõ ràng ngủ cùng với ngươi, nhưng lại không chịu phụ trách, hơn nữa còn lén lút gửi tin với giống đực khác. Ngươi phải đi đánh người kia, đoạt lại thầy giáo ngu xuẩn! Ngu ngốc!" ╭(╯^╰)╮ Wales cau mày lại, sờ đầu cháu trai, vô ý thức lặp lại một câu: "Gửi tin à…"
Ném cháu trai vào trong ổ, chờ đứa ngủ ngủ say, Wales nhảy qua cửa sổ, lần thứ hai bò vào cửa sổ phòng Sở Du Nhiên.
Sở Du Nhiên đang ở trong phòng tắm, nghe thấy bên ngoài có tiếng vang nhỏ, nhưng hệ thống phòng vệ trong nhà không phát ra âm thanh cảnh báo, cho nên cậu cũng không để ý nhiều, giặt quần áo xong thì tiện tay quấn khăn tắm lên người, vừa lau tóc vừa bước ra. Vừa vào phòng ngủ, đã thấy Wales mặc thường phục ngồi trên ghế salon, đôi mắt vàng kim rút đi vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày, đang lóe sáng lấp lánh nhìn cậu.
Sở Du Nhiên lùi lại hai bước, chui vào trong buồng tắm, đóng cửa, khóa lại.
Wales: "…"
Sở Du Nhiên vừa oán thầm mèo bự sao lại tới giờ này, vừa sấy tóc, đến khi gần khô hết mà tâm lý cũng vững vàng trở lại, cậu vẫn cảm thấy cứ như thế này mà ra ngoài sẽ có chút nguy hiểm. Vị hôn phu buổi tối trèo cửa sổ vào, ngẫm lại thực sự khiến người khác phải suy nghĩ lung tung, mang theo mùi vị tình dục.
Wales đợi hồi lâu, thấy Sở Du Nhiên vẫn không ra, bèn đi tới gõ cửa, giọng nói mang theo ý cười: "Em còn định trốn tới khi nào?"
Sở Du Nhiên chải lại tóc, quấn khăn tắm thật chặt, cảm thấy hình tượng bản thân đủ kín đáo đàng hoàng mới mở cửa ra, ho khan một tiếng, hắng giọng hỏi: "Sao anh lại đến giờ này?"
"Nhớ em." Wales nghiêm túc đáp, giống như đang trình bày một chuyện đương nhiên, khiến Sở Du Nhiên đỏ mặt. Cậu thực sự không chịu nổi thái độ này của đối phương, nghiêm túc nói ra mấy lời như vậy, điềm đạm bình tĩnh rất dễ khiến người khác bị thuyết phục.
Wales thấy cậu đỏ mặt, liền vòng tay ôm eo cậu, đem người ôm bổng lên. Sở Du Nhiên kinh ngạc kêu to, sợ đến mức cả người cứng đờ, "Anh định làm gì?!"
"Ngủ, hay là em muốn ta làm chút gì đó?" Wales đặt Sở Du Nhiên lên giường, sau đó biến về hình thú, vùi đầu trong lòng Sở Du Nhiên. Y nói ngủ chính là ngủ rất đơn thuần.
Sở Du Nhiên nghĩ quá mức, bị tình huống này làm cho xấu hổ đến đỏ bừng mặt, thở không ra hơi. Tên to xác kia nằm trong lòng hắn cọ cọ chà chà như thế, miệng lại nói chỉ ngủ đơn thuần, xem ra cái đầu kia chỉ là muốn tìm một vị trí thoải mái, nhỉ? Vị hôn phu mượn lồng ngực để ngủ, cũng không nên từ chối, phải không?
Da lông mềm mại cọ vào ngực, hơi ngứa ngáy, hơi thở lại vừa vặn phả vào điểm nhạy cảm, khiến Sở Du Nhiên khẽ run lên, vội vàng đẩy cái đầu bự ra xa người mình, tức giận trừng mắt: "Anh quá nặng, không được ngủ trên người tôi!"
Wales nghẹo đầu, nhìn áo xộc xệch của đối phương, lộ ra phân nửa bộ ngực, mặt và cổ đều mang một màu hồng nhạt, đôi mắt xinh đẹp vừa xấu hổ vừa giận dữ, dưới cái nhìn của y chính là đã thèm lại còn ngại. Loại trêu đùa này sao y chịu nổi chứ, vì thế mèo đen bự liền nhào tới.
Sở Du Nhiên kinh ngạc kêu lên, bị mèo bự đè xuống, sau đó y lật người một cái, biến thành cậu nằm nhoài trên bụng mèo, mềm mềm…Sở Du Nhiên kinh ngạc nhìn tư thế hiện tại của hai người, lại nhìn đôi mắt mèo nhuộm đầy ý cười, liền hiểu ra, người này đang trêu chọc mình. Lúc ở hình người thì nghiêm túc đàng hoàng, về đến hình thú lại dường như thể hiện rõ bản tính của loài mèo.
Sở Du Nhiên không nhịn được, vươn ngón tay chọc chọc mũi của mèo bự, giống như bình thường cậu vẫn hay đùa Dillow, cười nói: "Anh rất xấu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!