Chương 20: (Vô Đề)

Edit: Vân Tích

Beta: Dạ

Bị phụ thân đối xử thô lỗ như thế, Josh ôm mặt, nước mắt từ kẽ hở trào ra, đôi mắt nhòa lệ, luống cuống nói: "Con cũng không biết, con giống như đang nằm mơ, thật sự không biết tại sao lại ném pha lê đi, thậm chí ngay cả bộ dạng người kia con cũng không nhớ được! Phụ thân, người phải cứu con! Người nhất định phải cứu con!"

Linder tức giận không thèm để tâm tới con trai, sao hắn lại nuôi một thằng ngu như thế chứ! Bị người khác ám thị tinh thần cũng không biết! Chỉ có thể chờ phía Sở Du Nhiên, xem bệ hạ có mở một con đường sống không thôi.

Sáng sớm, sau khi mở mắt ra, Sở Du Nhiên cảm thấy cả người vẫn như đang trong cõi mộng, cậu nhẹ nhàng buông con mèo bự cực kỳ mềm dẻo trong lòng ra, lại rụt chân lại, đưa mắt nhìn bộ dạng say ngủ của đối phương. Sở Du Nhiên sửng sốt năm giây, nhất thời nuốt một ngụm nước miếng. Cậu hẳn là người đầu tiêu dám đem đương kim bệ hạ biến thành gối ôm đi, aizz, mình tuyệt đối có thể trở thành dũng sĩ đệ nhất đế quốc.

Nhìn con mèo bự trước mắt say giấc không còn chút cảnh giác nào, Sở Du Nhiên nhớ lại câu nói của đối phương tối hôm qua, bởi vì ngươi rất ngốc. Khóe miệng theo bản năng cong lên, Sở Du Nhiên nhìn lỗ tai tròn vo của đối phương, không kìm được duỗi đầu ngón tay ra, chọc một cái, thấy đối phương không có phản ứng gì, lại không nhịn được thò tay nhẹ nhàng sờ soạng cái bụng, liền thấy lỗ tai mèo tròn vo hơi rung rung. Cậu cảm giác tim mình đập như trống dồn, vội hít sâu một hơi, nhanh chóng rụt tay lại, bởi vì cậu sợ bản thân không kìm lòng được sẽ dùng cả hai tay đi véo lỗ tai của hoàng đế bệ hạ.

Làm thế là không lịch sự, phải kiềm chế!

Ngay thời điểm Sở Du Nhiên còn bận suy nghĩ lung tung, đã thấy mèo bự bên cạnh chậm rãi mở mắt ra, lộ ra con ngươi ngập tràn ý cười. Sở Du Nhiên bị y túm lấy, trong nháy mắt trở nên lúng túng…

Trong phòng, khắp nơi đều như viết lên hai chữ lớn "ám muội", hai người gối đầu lên cùng một cái gối, trong mắt chỉ có đối phương.

Sở Du Nhiên âm thầm vực lại trạng thái bình thường, cậu không phải là lén lút sờ, mà là danh chính ngôn thuận sờ mà! Việc kết hôn này không thể bàn lùi, cho nên, giờ chỉ có thể ngẫm xem, sau này mỗi ngày phải sống làm sao. Cảm giác của cậu với mèo bự còn chưa phải là yêu, cùng lắm mới là thưởng thức. Mà mèo bự với cậu, hẳn cũng không phải là yêu, cùng lắm là thích, hoặc là có trách nhiệm.

Đúng, tình cảm của hai người bọn họ đặc biệt đơn thuần, từ lúc chuyển sang giai đoạn kết thân vẫn thích ứng không khác gì lúc trước, cho nên lỗ tai, vẫn có thể sờ nhỉ!

Wales mỉm cười, nhìn người bên gối ánh mắt không ngừng phát sáng, con ngươi trong suốt, lại mang theo hơi nước mơ hồ, đuôi mắt hẹp dài, phác họa lên bộ dạng lười biếng khi vừa thức giấc. Wales trực tiếp lại gần, liếm lên đuôi mắt ửng hồng của Sở Du Nhiên, con ngươi vàng kim hơi tối lại.

Đầu lưỡi loài mèo có xước măng rô nham nhám, cũng không gây đau đớn, chỉ khiến cảm giác càng thêm rõ ràng. Sở Du Nhiên trừng mắt nhìn, theo bản năng sờ lên chỗ bị liếm, còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy mèo bự nằm trên người mình hóa thành người, sau đó miệng lập tức bị bịt lại, nụ hôn nóng rực tràn ngập dục vọng chinh phục, khiến giống cái như Sở Du Nhiên không hề có chút cảm xúc muốn phản kháng gì.

Tinh thần lực của hai người kết nối với nhau, dẫn tới thân thể như chạm vào điện, tê dại cả người. Sở Du Nhiên nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, trong cổ họng vô ý thức phát ra tiếng rên khe khẽ, khiến nụ hôn của hai người càng thêm nồng nhiệt.

Sau đó, Wales dùng sức ôm chặt eo của Sở Du Nhiên, để cậu áp chặt vào lòng mình, nghe tiếng thở mạnh của y, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Sở Du Nhiên, khóe miệng cong lên, mang theo hơi thở thỏa mãn.

Sở Du Nhiên bị động tác này làm cho ngứa ngáy, thân thể ngây ngô chưa trải sự đời như thế, căn bản không chịu nổi trêu chọc dường này. Túm lấy ngón tay đang vuốt ve khuôn mặt, Sở Du Nhiên khẩn trương nói: "Đừng cử động!"

Giọng nói khàn khàn nhuốm màu tình dục, nghe ra càng thêm chọc người yêu thương. Sở Du Nhiên bất đắc dĩ che mặt lại, lần đầu tiên tiếp xúc đã mãnh liệt như vậy, chẳng khác nào tát cho cái đứa vừa mới tự nhủ hai người họ đặc biệt thuần khiết một cái thật đau. Hơn nữa, cậu nhận ra bản thân không hề có ý muốn chống cự, giống như chuyện này là chuyện đương nhiên vậy, thật sự là…đặc biệt thuần khiết!

Wales thấy hắn "co rụt lại", cười khẽ, chọc chọc trán của Sở Du Nhiên, thì thầm: "Chúng ta bao giờ mới cử hành hôn lễ?"

"Cái gì?" Sở Du Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn gò má hoàn mỹ của đối phương, khổ sở đáp: "Chuyện này, có thể chờ chút không?"

Về tuổi tác, tâm lý của cậu quá thành thục, cho nên cậu hiểu rõ, chỉ có sống với nhau lâu mới có thể thấu hiểu đối phương, biết co biết duỗi cho vừa lòng nhau. Wales quả thực là đối tượng tốt, chân thực thận trọng lại không táo bạo, có thể nói là hoàn hảo. Thế nhưng, thân phận y cao như vậy, nếu hai người họ bên nhau, trọng trách vương hậu đè nặng trên vai, làm sao cậu có thể giống như bây giờ, ung dung tự tại. Nghĩ tới những tháng ngày trước mắt, cậu liền muốn lẩn tránh.

Sau khi bị cự tuyệt, Wales cũng biết bản thân vừa rồi quá đường đột, Sở Du Nhiên là giống cái đầu tiên khiến y động lòng, cho nên y không được qua loa như thế. Hơn nữa, người trong lòng mới vừa thành niên, đang ở thời điểm ảo tưởng lãng mạn. Y xoa đầu Sở Du Nhiên, giống như đang vuốt ve một quả cầu lông mềm mại, vô cùng cẩn thận, khiến Sở Du Nhiên cảm giác mình giống như một con gà vàng đang được nâng niu.

"Ta nhất định sẽ thể hiện tốt hơn nữa." Wales nghiêm túc nói.

Sở Du Nhiên nhíu mày, cảm giác hình như đối phương vừa hiểu lầm chuyện gì đó.

Sau khi rời giường, Dillow lại chạy tới tìm Sở Du Nhiên, phát hiện thầy giáo và thúc thúc ngu xuẩn của mình nằm cùng nhau, liền quay ngoắt đuôi đi ra. Thầy giáo nằm nhoài trong lòng thúc thúc ngu xuẩn ngủ, nhìn thúc thúc ngu xuẩn quần áo như vậy, nhất định thầy giáo phải phụ trách rồi. Aizz, thầy giáo ngu xuẩn giờ thành người nhà bọn họ, thật không thể ngờ ┏(`ー)┛——————————

Sau khi ăn xong điểm tâm, Wales nhấc cháu trai lên, vỗ vỗ bụng nhỏ của nhóc, ám chỉ đối phương mập lên nha, thành công chọc giận cháu trai, rồi lại vô tình trấn áp, khiến cháu trai tức giận bỏ chạy. Lúc này, y mới ôm eo Sở Du Nhiên, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của đối phương, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc nói: "Phán quyết dành cho Josh ta đã ký, em nhìn xem."

Wales cân nhắc tới chuyện Sở Du Nhiên đã cầu xin, cho nên xóa bỏ tội danh Josh mưu hại ấu tể hoàng gia, đổi thành vô lễ với vương hậu. Phán quyết tuy giữ mạng cho hắn, nhưng lại đuổi khỏi đế tinh, cả đời không thể quay trở lại.

Mà người hạ ám thị tinh thần lên Josh, cũng khiến Wales cảnh giác. Mặc dù Josh không thể mô tả đối phương, nhưng y cũng không vì thế mà từ bỏ, lập tức phái người đi điều tra kĩ lưỡng.

Sở Du Nhiên xem rất nhanh, tò mò hỏi: "Chỉ như vậy thôi?"

"Có điều tra nữa cũng không ra được gì thêm, còn không bằng để em bán ân tình cho Linder." Wales không hề che giấu ý đồ, "Ta làm như vậy là bởi vì ta sủng ái em."

Sở Du Nhiên cảm giác eo của mình bị giữ chặt, muốn né cũng không né được, chỉ biết câm lặng nhìn người trước mặt, lời nói buồn nôn như vậy cũng nghiêm trang nói ra được, ê ê, anh lại gần tôi làm gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!