Edit: Vân Tích
Beta: Bổn Cung muốn cắt JJ của ngươi
Sở Du Nhiên thầm oán Wales, mở khẩu súng ra xem, thấy bên trong không có đạn mới thở phào nhẹ nhõm. Con mèo bự kia điên thật, cái gì cũng dám đưa cho trẻ con chơi.
Dillow lắc đuôi thon, hả hê ngẩng cao đầu khinh bỉ Archer, hừ lạnh: "Ngu xuẩn! Súng giả cũng dám đem ra!"
Archer ╰_╯
Sở Du Nhiên vừa nhìn đã biết hai đứa nhóc chuẩn bị gây lộn, vội vàng lấy trong tủ ra hai con gà trống đầy lông to bự chạy bằng điện, lắp hạt năng lượng vào rồi thả trong sân. Archer liền từ bỏ việc đánh nhau với Dillow, phát ra tiếng ô ô riêng có của loài sư tử khi săn mồi, vô cùng oai phong.
Dillow phấn chấn tinh thần, nhưng không nhào ra sân ngay, mà quay đầu trừng mắt nhìn Jimmy phía sau mình một cái, hung ác nói: "Ngươi chờ đó, ta sẽ chộp cho ngươi! Không được khóc!" Nói xong thì nhóc cũng hào hứng xông tới, cắn, đạp, xé liền tù tì một mạch, vui vẻ chộp không biết trời trăng mây gió gì nữa.
Jimmy mờ mịt chớp mắt, không hiểu gì nhìn về phía Sở Du Nhiên, "Thầy ơi, thầy vừa nói gì thế, meo?" Sở Du Nhiên ôm bé con vào lòng, vuốt ve bộ lông trắng muốt, dịu dàng hỏi: "Jimmy, con thích chơi với Dillow không?"
Jimmy cúi đầu, hơi buồn bã: "Nhưng Dillow không thích chơi với con."
Sở Du Nhiên nhìn ra sân, thấy Dillow lăn lộn chộp lông gà trống, hoàn toàn quên bẵng đi Jimmy, khóe miệng cong lên thành một nụ cười xinh đẹp, "Jimmy, con xem, Dillow đang chiến đấu vì con, có phải rất tuyệt không?"
Jimmy nhìn Dillow, có ước ao, nhưng oan ức chiếm phần nhiều hơn, bởi vì nhóc cảm thấy mình không đuổi kịp Dillow. Nhóc sức yếu, căn bản không thể giống Dillow đi cắn xé, đi chiến đấu.
Sở Du Nhiên an ủi: "Nếu có một ngày Dillow nói với con lời không dễ nghe, con nhất định phải hiểu ngược lại, nó nói không thích con nghĩa là nó yêu con lắm đấy, chỉ là nó quá khẩn trương nên không biết lựa lời thôi, con nhớ chưa?"
Jimmy gật gật đầu.
"Nếu nó chọc con giận, cứ trực tiếp dùng móng vuốt với nó, không cần khách khí."
Jimmy (⊙o⊙)
Sở Du Nhiên ^_^
Sở Du Nhiên cảm thấy có Jimmy ở đây, tật xấu của Dillow hình như cũng không khó trị.
Ngay lúc này, đột nhiên có tiếng kim loại đụng vào nhau. Sở Du Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy sắc vàng lóe lên trên móng vuốt của Dillow, thoáng qua trong phút chốc, nhưng cũng đủ khiến nhóc ghim chặt con gà trống vào trong đất.
Biến hóa trong nháy mắt kia không thoát khỏi tinh thần lực nhạy bén của Sở Du Nhiên, đó là dị năng! Màu vàng, là dị năng phòng ngự thuộc tính "Kim"! Ấu tể ba tuổi đã thức tỉnh được dị năng rồi?!
Phát hiện ra chuyện này, Sở Du Nhiên ngạc nhiên chạy tới, ngồi xổm xuống gọi báo nhỏ: "Dillow, ra với thầy nào!"
Dillow cầm lấy một cọng lông gà, vứt cho Jimmy, vỗ móng vuốt, nghẹo cổ hỏi: "Sao ạ?"
"Màu vàng sáng ban nãy kia kìa, con làm lại cho thầy xem."
Dillow ngạo nghễ duỗi móng ra, tỏ ý xem thường, không phải là vàng sáng, cho thầy nhìn lại! Vẩy móng vuốt, vẫn đen! Vẩy lần nữa, vẫn lại đen! Ta vẩy ta vẩy…Dillow giận, vẩy mãi cũng không ra kim quang, quá khinh người rồi!
Sở Du Nhiên cười, xoa đầu nhỏ của Dillow, khích lệ: "Không sao, Jimmy, con với Dillow cùng luyện đi."
Nói xong, cậu nhanh chóng gửi tin cho Wales: Dillow đã thức tỉnh dị năng thuộc tính "Kim", sau khi về nhà phải chú ý nhiều hơn, tốt nhất là sớm chuẩn bị một thầy giáo dạy võ cho bé, dẫn dắt cho tốt. Giai đoạn vỡ lòng rất quan trọng, không nên để trẻ con bị tổn thương.
Soạn tin xong, Sở Du Nhiên kiểm tra lại một lần nữa, ừm, cách viết rất giống đang bàn công chuyện, không hề ám muội, rất tốt!
Sau đó, Wales hồi đáp: Ba tuổi mới thức tỉnh được một loại dị năng, ngu ngốc!
Sở Du Nhiên vẫn cảm thấy Dillow rất tuyệt: So với toàn bộ đế quốc thì bé chính là thiên tài!
Wales: Cũng tạm được.
Sở Du Nhiên: "…" Giọng điệu này rõ ràng là rất hả hê mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!