Chương 42: Cái Gọi Là Người Nghèo

Biệt thự Lục Vân Sơ.

"Vân Sơ ca ca, anh là người đứng đầu trong vòng thi thứ nhất đó, ném xa vị trí thứ hai những 100 điểm, anh thật sự quá khốc." Tần Thiến tràn đầy sùng bái nói.

Lục Vân Sơ cười, nói: "Phải không? Vậy thì tốt rồi."

Tần Thiến nhìn Lục Vân Sơ, bối rối nói: "Vân Sơ ca ca sao anh hiểu biết nhiều như vậy?"

Lục Vân Sơ cười cười, cậu là nhị thiếu gia của Phương gia, cậu cảm thấy hứng thú với cơ giáp, gia tộc đương nhiên sẽ không tiếc công sức bồi dưỡng cậu, cậu từ nhỏ đã tiếp xúc với vô số điển tịch về cơ giáp, những bản vẽ hi hữu chân quý cũng gặp qua không ít, anh trai cậu còn tìm không ít đại sư bí mật dạy cậu trên Tinh Võng. 

Phân phối tài nguyên ở thế giới này rất không công bằng, bình dân muốn bộc lộ tài năng so với quý tộc gian nan hơn mấy chục lần.

Lúc trước, sở dĩ cậu ở thế hạ phong khi bị vu khống sao chép, liên quan rất lớn tới thân phận "Bình Dân" của cậu, ưu thế bẩm sinh của giới quý tộc cho phép họ tiếp xúc với những tri thức cao cấp khi tuổi còn nhỏ, biểu hiện xuất sắc hơn người khác. 

"Học." Lục Vân Sơ nhàn nhạt nói.

"Anh thật thông minh." Tần Thiến nói.

"Đúng rồi, không thấy anh họ em đâu!" Lục Vân Sơ đổi đề tài nói.

Tần Thiến có chút nghi ngờ mà nhìn Lục Vân Sơ, ái muội cười cười, nói: "Vân Sơ ca ca, anh nhớ Duệ ca rồi hả?"

Lục Vân Sơ cười nhạo một tiếng, nói: "Ta nhớ hắn làm gì, ta chỉ đang lo lắng hắn bị ta kíƈɦ ŧɦíƈɦ, muốn tính kế ta."

Tần Thiến bất đắc dĩ nói: "Vân Sơ ca ca, anh họ không xấu như vậy, gần đây anh ấy cảm thấy mình quá nghèo cho nên đi nhận vài cái nhiệm vụ kiếm tiền rồi."

"Hắn hiện tại mới ý thức được bản thân nghèo sao? Mặc dù hơi muộn, nhưng hắn có thể nhận thức được điều này là chuyện tốt." Lục Vân Sơ lắc đầu, vẻ mặt vui mừng trẻ nhỏ dễ dạy.

Tần Thiến nhìn Lục Vân Sơ, sửng sốt một chút, nói: "Vân Sơ ca ca, anh cảm thấy anh họ thực sự quá nghèo sao?"

Lục Vân Sơ nhìn Tần Thiến, nói: " Chẳng lẽ em không cảm thấy hắn nghèo sao?"

Tần Thiến: "…… Vẫn còn tốt mà."

Lục Vân Sơ cười nhạt một tiếng, nói: "Chỉ xài của hắn một chút tiền, liền có một đám người nhảy ra chỉ trích ta phá của, là thứ hàng bồi tiền, nếu không phải do anh họ em quá nghèo sao có thể như vậy?"

Tần Thiến: "……"

"Vân Sơ ca ca, anh cảm thấy phải như thế nào mới là giàu có?" Tần Thiến hỏi.

"Giống như Phương Vân Kiệt!" Lục Vân Sơ không cần nghĩ ngợi nói.

Tần Thiến vẻ mặt đau khổ, giống như Phương Vân Kiệt, độ khó quá cao a! Anh họ cũng thật đủ xui xẻo.

"Anh họ em chỉ cần có tài sản bằng một phần mười của Phương Vân Kiệt, đại khái liền không còn nghèo nữa" Lục Vân Sơ nói.

Tần Thiến: "……" Một phần mười cũng rất khó khăn a.

……

Văn phòng Hồ Hiên.

"Vũ Hạo, sắc mặt cậu không tốt lắm." Hồ Hiên nhìn Đan Vũ Hạo khuôn mặt  tái nhợt nói.

Đan Vũ Hạo sờ mặt, nói: "Có sao?"

Hồ Hiên đưa ly nước cho Đan Vũ Hạo, "Cậu cùng Tần Duệ quan hệ thế nào rồi?"

Đan Vũ Hạo cắn môi, ba năm trước sau khi Lục Vân Sơ mất tích, thái độ Tần Duệ đối với hắn dần trở nên lạnh nhạt, lần này Lục Vân Sơ quay lại Tần Duệ trực tiếp chia tay với hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!