"Được rồi, tất cả nghỉ giải lao."
Vừa đến thời gian nghỉ ngơi, Tằng Sùng Nhạc lập tức từ bộ mặt Diêm La dữ tợn biến thành gương mặt Bồ Tát hiền từ, nụ cười kia phải gọi là hòa ái dễ gần.
Tằng Sùng Nhạc bước tới bên cạnh Vân Sơ, nhiệt tình nói: "Lục thiếu, sao cậu lại tới đây? Ta có nghe nói cậu muốn tham gia cuộc thi tuyển chọn đồ đệ của Thẩm Khiêm đại sư, cậu bận rộn như vậy còn dành thời gian đến đây, thật sự làm ta thụ sủng nhược kinh a!"
"Ta đến xem tình huống, mọi chuyện vẫn thuận lợi sao?" Lục Vân Sơ hỏi.
"Lục thiếu yên tâm, mọi chuyện đều rất thuận lợi, sẽ không làm cậu lỗ vốn." Tằng Sùng Nhạc tự tin tràn đầy nói.
Tằng Sùng Nhạc nhìn đến Tần Duệ, sắc mặt không khỏi có chút không được tự nhiên, lúc trước, hắn sở dĩ kéo không kéo được nhà tài trợ nguyên nhân vì Đan Vũ Hạo, bản thân Đan Vũ Hạo cũng không có sức uy hiếp lớn như vậy, nhưng nhiều người đều bởi vì kiêng kỵ Tần Duệ sau lưng Đan Vũ mới không dám rót vốn.
Tằng Sùng Nhạc cùng Tần Duệ không có tiếp xúc gì, hiện tại nhìn đến chính chủ không khỏi có vài phần không được tự nhiên.
Lục Vân Sơ cười cười, nói: "Ta rất tin tưởng năng lực của Tằng Đạo, nhưng không cần tạo áp lực quá lớn cho bản thân."
Tằng Sùng Nhạc cười nói: "Ta biết, đa tạ Lục thiếu thông cảm."
"Các mặt khác còn yêu cầu gì không? Có lẽ ta có thể hỗ trợ." Lục Vân Sơ hỏi.
Tằng Sùng Nhạc cười cười, nói: "Trước mắt mọi thứ không có vấn đề gì, chỉ là rạp chiếu……" phim điện ảnh hắn quay sẽ không có vấn đề, chỉ là sợ đến lúc đó có người tạo áp lực không cho phát sóng, vậy liền phiền phức lớn.
Tằng Sùng Nhạc nhìn thoáng quá Tần Duệ, Tần Duệ lập tức nói: "Bên rạp chiếu không thành vấn đề."
Tằng Sùng Nhạc cười cười, nói: "Có lời này của Tần thiếu ta liền an tâm rồi."
Quan hệ giữa Lục Vân Sơ, Đan Vũ Hạo, Tần Duệ, Tằng Sùng Nhạc cũng từng nghe qua, lần này nhìn thấy Tần Duệ đi cùng Lục Vân Sơ làm Tằng Sùng Nhạc không khỏi có chút miên man bất định.
Máy truyền tin trên tay Lục Vân Sơ đột nhiên vang lên, nhìn trên màn hình biểu hiện hai chữ "Thân ái", Tần Duệ có ý xúc động muốn đem máy truyền tin của Lục Vân Sơ đập thành nhiều mảnh.
Tần Thiến cũng thấy dòng chữ trên màn hình, lập tức mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy kích động cùng bát quái.
"Xin lỗi, ta đi ra ngoài một chút." Lục Vân Sơ đi đến một nơi yên tĩnh kết nối liên lạc.
"Thân ái, tìm em có chuyện gì a!" Lục Vân Sơ "Nũng nịu" hỏi.
"Vòng thi thứ nhất kết thúc rồi?" Phương Vân Kiệt hỏi.
Lục Vân Sơ gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
"Có nắm chắc không?" Phương Vân Kiệt hỏi.
"Chỉ cần không có người động tay vào, sẽ không có vấn đề." Lục Vân Sơ tràn đầy đầy tự tin nói.
"Cái này em có thể yên tâm, toàn bộ bài thi đều được Thẩm Khiêm đại sư tự mình kiểm tra, không ai có thể động tay trước mặt lão nhân gia hắn." Phương Vân Kiệt nói.
Lục Vân Sơ gật đầu, nói: "Nếu là như thế, em đây liền an tâm rồi."
"Trong khoảng thời gian này ta có tìm được một chút tư liệu, phát hiện ở Trung Ương Tinh ta có ba cái sơn trang nước nóng, trong đó có một cái ở phụ cận biệt thự em đang ở." Phương Vân Kiệt nói.
Tần Thiến đang dựng lỗ tai nghe trộm gần đó nghe đến "Sơn trang suối nước nóng", nhịn không được kinh hô một tiếng.
Tần Thiến có chút chột dạ bưng kín miệng, thầm nghĩ: Trung Ương Tinh tấc đất tấc vàng, Lục Vân Sơ sở hữu căn biệt thự ở đoạn đường kia đã rất tốt rồi, muốn ở nơi đó cần rất nhiều tinh tệ à! Phương gia thật sự quá có tiền.
Lục Vân Sơ liếc nhìn Tần Thiến một cái, Phương Vân Kiệt bên kia tựa hồ không hề hay biết, tiếp tục nói: "Ta mở cho em quyền hạn cao nhất, nếu rảnh rỗi có thể đến đó nghỉ dưỡng, đó là địa điểm nghỉ mát không tồi."
Lục Vân Sơ gật đầu, nói: "Cũng được!"
Tần Thiến gương mặt tươi cười như nắng, Tần Duệ thì mặt đen như mực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!