Lục Vân Sơ ngủ cả đêm trong biệt thự, Tần Duệ ở trên tinh xe đợi cả đêm ngoài biệt thự.
"Lục thiếu, xe của Tần Duệ còn ở bên ngoài." Sáng sớm, Trần Khoa nhìn Lục Vân Sơ rời phòng nói.
Lục Vân Sơ cầm cái ly trên bàn tự rót cho mình một ly nước, " Hắn ta thích ở bên ngoài thì cứ để hắn ở đó, không cần quản."
"Nhưng dù sao hắn cũng là thiếu gia nhà họ Tần!" Trần Khoa bất đắc nói.
Cường long bất áp địa đầu xà, Phương gia ở Thủy Vân Tinh hô mưa gọi gió, không gì không làm được, nhưng lực ảnh hưởng ở Trung Ương Tinh vẫn có hạn chế, Phương gia chỉ có tiền, Tần gia mới có quyền lực, nếu đắc tội Tần gia quá mức, Lục Vân Sơ sợ rằng sẽ khó lăn lộn ở Trung Ương Tinh.
"Cũng đúng! Hắn ta là thiếu gia Tần gia." thân phận thật cao quý à! Khó trách, cậu không xứng với hắn.
Tần Duệ ngồi trong Tinh xe, nhìn cánh cổng đóng chặt, tự chế giễu cười.
Một chiếc Tinh xe chạy như bay mà đến, ngừng ngay bên cạnh xe của Tần Duệ.
Lâm Trác Hàm từ trong tinh xe đi ra, Tần Duệ nhìn thấy Lâm Trác Hàm da đầu có chút căng thẳng.
"Lâm đại minh tinh, sao lại tới đây?" Tần Duệ từ trong xe đi ra.
Nhìn thấy Tần Duệ, Lâm Trác Hàm có hơi sửng sốt, nói: "Ta tới đưa Vân Sơ đi tham gia thi đấu."
Tần Duệ cau mày, nói: "Đưa Vân Sơ đi tham gia thi đấu?"
Lâm Trác Hàm gật đầu, nói: "Đúng vậy! Chỗ thi đấu cơ giáp người đến người đi rất nhều, không cho phép tinh xe đậu lại quá lâu, nên ta đến chở Vân Sơ qua đó, xong lại lái xe rời đi."
Tần Duệ cười, nói: "Thì ra là thế!" Vân Sơ, Vân Sơ, Lâm Trác Hàm cùng Lục Vân Sơ quan hệ tốt như vậy sao, gọi thẳng tên luôn rồi.
"Tinh xe không tồi, xem ra lâm thiếu gần đây rất phát đạt!" Tần Duệ nói.
Tinh xe của Lâm Trác Hàm Tinh cũng cho tập đoàn Phương thị sản xuất, bất quá không phải ảnh hệ liệt mà là phi hệ liệt, giá trị cũng trên trăm triệu.
"Tinh xe này là Vân Sơ đưa." Lâm Trác Hàm do dự, có chút xấu hổ nói.
Sắc mặt Tần Duệ lập tức biến sắc, phải một lúc lâu mới trở lại bình thường."Vân Sơ bây giờ đúng là tài đại khí thô!"
Lâm Trác Hàm cười, nói: "Đúng vậy!" Tằng Đạo khen không dứt miệng sự giàu có cùng hào phóng của Lục Vân Sơ, nói rằng chưa từng thấy nhà đầu tư nào hào phóng như vậy, thật là một người phúc hậu.
Nghe được câu trả lời của Lâm Trác Hàm, Tần Duệ cảm thấy ruột gan đều sắp đảo lộn.
Lục Vân Sơ từ trong biệt thự đi ra, "Trác Hàm, cậu đến rồi à! Tần thiếu cũng ở đây sao? "
"Vân Sơ……"
Lục Vân Sơ đánh gãy lời Tần Duệ nói: "Xin lỗi Tần thiếu, tôi sắp muộn giờ rồi, xin lỗi không tiếp được."
Lục Vân Sơ không khách khí, trực tiếp mở cửa xe đi vào.
Lâm Trác Hàm thấy thế, gật đầu với Tần Duệ rồi lái tinh xe rời đi.
Tần Duệ nhìn tinh xe rời đi, lửa giận trong lòng lại tăng thêm một tầng.
Trong lúc lái xe, Lâm Trác Hàm bất đắc dĩ mà nhìn Lục Vân Sơ nói: "Duệ thiếu hình như rất tức giận."
Lục Vân Sơ cười, nói: "Hắn ta đặc biệt dễ sinh khí, cho nên hắn tức giận cũng không kỳ lạ, hắn mà không tức giận mới gọi là kỳ lạ."
Lâm Trác Hàm: "……"
"Không nói hắn ta nữa chán lắm! Cậu quay phim sao rồi?" Lục Vân Sơ hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!