Chương 50: Tinh hệ hắc ám (10)

Người đầu tiên tìm được họ chính là Phong Liệt Vân có dị năng hệ không gian, cho dù tốc độ Nghiêm Sí có nhanh bao nhiêu, cũng sẽ không bằng Phong Liệt Vân có thể di chuyển không màng khoảng cách không gian và hiểu rõ hắc ám tinh như lòng bàn tay. Y liếc mắt một cái đã nhìn thấy người ngã đầy đất, suýt nữa cấp hỏa công tâm mà dị biến tinh thần. Cũng may tai Phong Liệt Vân rất thính, nỗ lực nghe, rất nhanh đã có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của mọi người, ít nhất còn chưa chết.

Thông qua đối thoại của ba người Phong Liệt Vân đại khái biết được trùng dị hình là dạng sinh vật gì nên vô cùng lo lắng, bất quá lúc tới y vẫn ôm một loại tâm lý may mắn. Phong Liệt Vân biết chỗ độc đáo trong năng lực của Lê Hân, hy vọng hắn có thể ngăn được khống chế tinh thần của lũ trùng đó. Nhưng loại hy vọng này thập phần xa vời, theo lẽ thường Lê Hân hẳn có thể tự giữ bản thân không bị khống chế, nhưng hắn không thể ngăn cản người khác bị khống chế. Mà cacbon là một sự tồn tại tùy tiện cũng có thể bị một khối đậu hủ đâm chết, nếu mọi người đều bị khống chế, Lê Hân đương nhiên sống không nổi.

Cũng may sức mạnh của Lê Hân cường đại vượt xa Phong Liệt Vân nghĩ, cứ việc không biết vì sao mọi người đều xỉu trên đất. Phong Liệt Vân vẫn không chút do dự đi về phía Lê Hân, thấy chỗ hắn ngã xuống cách mọi người một khoảng, tóc bị mồ hôi tẩm ướt, trên người không có vết thương nào, có lẽ chỉ là thoát lực. Nhanh chóng tiêm cho Lê Hân một liều dinh dưỡng tề, quả nhiên Lê Hân khôi phục năng lượng liền chậm rãi mở mắt, trên mặt đã có một tia huyết sắc, chỉ là thân thể mỏi mệt không phải bổ sung năng lượng là có thể khôi phục, cần nghỉ ngơi mới có thể hồi phục.

Thấy Phong Liệt Vân xuất hiện trong tầm mắt, tảng đá trong lòng Lê Hân rốt cuộc rơi xuống, xem ra bên kia bọn họ cũng không có chuyện gì. Hắn lập tức bắt lấy Phong Liệt Vân nói: "Vừa rồi bọn họ bị một loại sâu trong suốt kỳ quái khống chế, bất quá bây giờ hẳn đã không còn việc gì. Nhưng cụ thể đại não có  chịu tổn thương hay không còn phải chờ tỉnh lại mới biết có di chứng gì, đặc biệt là 30 người ở gần ta, bọn họ trực tiếp bị ký sinh, tuy hiện tại sâu đã rời khỏi thân thể, nhưng dù sao cũng là đại não bị ký sinh, không biết có thể hay không……"

"Ngươi làm?" Phong Liệt Vân đánh gãy Lê Hân, quan trọng nhất lúc này không phải là những gì Lê Hân đã làm, mà là phải nhắc nhở hắn về những chuyện nào đó.

"Đúng…… Thực xin lỗi, không kịp thời ngăn bọn họ bị ký sinh……" Lê Hân có chút áy náy, nếu hắn biết được ý của hệ thống sớm hơn thì tốt rồi. Tuy rằng hệ thống thích phun tào còn luôn hố hắn, nhưng ở thời khắc nguy hiểm đưa tới nhạc khúc nào cũng có hiệu quả kỳ diệu, là hắn không kịp nghĩ tới mới để những người này bị ký sinh.

"Làm rất tốt" Phong Liệt Vân tiếp tục đánh gãy Lê Hân "Không có thời gian giải thích, lát nữa bọn họ tới, mặc kệ ta nói gì, ngươi cũng thừa nhận là được."

"Được ……" Lê Hân trả lời có chút chần chờ, hắn không rõ Phong Liệt Vân muốn làm gì.

Phong Liệt Vân dùng dị năng đem xác 30 con trùng  xếp chồng cùng nhau, cho dù chúng có thể đã tử vong, y vẫn không trực tiếp tiếp xúc. Sau khi làm xong, y đến nơi này chưa được 5 phút, Nghiêm Sí đã đến, ánh mắt đầu tiên thấy Lê Hân vẫn bình thường đứng đó, trên người không có vết thương nào, ý tứ cũng không bị khống chế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, từ trong Khởi Hàng đi xuống, hướng về phía Lê Hân.

Trên mặt đất đều là người ngã rạp, trong mắt Nghiêm Sí lại cái gì cũng không thấy, y đi đến cạnh Lê Hân muốn ôm hắn, vài phút lo được lo mất này khiến tinh thần y suýt nữa mất khống chế. Nếu thật sự mất đi Lê Hân, Nghiêm Sí không dám xác định mình còn duy trì bình tĩnh được hay không.

Thế nhưng sau khi Nghiêm Sí thâm tình đầy cõi lòng mà vươn tay, Lê Hân lại tị hiềm lui vài bước, cho dù không thể tránh khỏi động tác của Nghiêm Sí, hắn cũng không muốn bị y ôm. Bất đồng với những người khác, cái ôm là tình cảm khác thường của sĩ quan đối với mình, Lê Hân sẽ tận lực tránh phải tiếp xúc tứ chi với y, người khác đụng chạm mình không có dục niệm, quan quân lại không giống.

Rõ ràng có thể ôm Lê Hân, chính là cái khẽ lùi bước kia, tránh né rõ ràng làm tay Nghiêm Sí tạm dừng ở không trung, vẫn duy trì một tư thế trông khá buồn cười. Tầm mắt chuyển đến chiếc nhẫn trên ngón áp út Lê Hân, tim đau như cắt, những cảm giác ghen tuông gần như nuốt chửng nội tâm Nghiêm Sí. Y có thể cho hắn những thứ tốt hơn, y có thể vứt hết tất cả để yêu, chính là y cho đi, Lê Hân cũng không cần, Lê Hân chỉ cần một chiếc nhẫn là đủ rồi.

Lúc này Phong Liệt Vân đang kiểm tra thương thế các tiểu đệ của mình, đều đồng dạng không có bị thương, chỉ là mất đi ý thức mà ngất đi thôi. Suy cho cùng tinh thần bọn họ đã chịu một ít tổn thương, có lẽ phải ngủ một hồi mới có thể hồi phục như cũ.

Ít nhất, tất cả mọi người đều còn sống. Phong Liệt Vân thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu thấy Nghiêm Sí nhìn ngón tay Lê Hân, cánh tay vẫn duy trì tư thế ôm, lại một chút cũng không đụng tới Lê Hân, bộ dáng vô cùng cứng nhắc, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Ngốc tử. Phong Liệt Vân trong lòng khinh thường mà nghĩ, nếu là y thích, sẽ mặc kệ đối phương có người yêu hay không, đã thành thân hay chưa, sinh con đẻ cái thế nào, chỉ cần thích, liền không màng tất cả mà đoạt lấy. Nói cái gì không chiếm được tâm thì thể xác cũng vô dụng, nếu ngay cả thân thể cũng không chiếm được, kia mới là đáng thương nhất. Hơn nữa, y vốn dĩ đã luôn không bình thường, có thể ngay cả tâm cũng không cảm nhận được.

Lúc này không khí có chút xấu hổ, Lê Hân cũng không nghĩ tới đối phương liền như vậy mà cứng lại, thậm chí tay cũng không thu về. Hắn cũng rất xấu hổ, chỉ có thể nhích về sau một chút.

Cũng may Thẩm Uyển Như và Grant cũng tới, lực chú ý bọn họ đầu tiên đặt trên đám người ngất xỉu đầy đất, cũng kiểm tra mọi người như Phong Liệt Vân, sau khi phát hiện  đồng tử không có vấn đề gì mới thở phào. Sau đó, so với Nghiêm Sí, bọn họ phát hiện những xác trùng đang được chất đống còn sớm hơn.

Đây là lần đầu tiên người đế quốc nhìn thấy trực tiếp bản thể của trùng dị hình, dù là thi thể bọn họ cũng chưa từng trực tiếp tiếp xúc qua, tất cả đều là biết được từ trong hộp đen. Mà đống thi thể này, đối với đế quốc mà nói là tư liệu sống vô cùng quý giá, nếu mang về nghiên cứu, nói không chừng có thể tìm được cách khắc chế lũ trùng. Hai người đều thực hưng phấn, trên người Grant có mang vật chứa  đặc chế của viện nghiên cứu, hắn muốn đem những xác trùng này cất vào, lại bị Thẩm Uyển Như ngăn lại.

"Trùng dị hình này đã chết? Ai làm?" Giọng Thẩm thượng tướng đánh thức mọi người từ trong suy nghĩ trở về, Nghiêm Sí thu lại cánh tay, đem tâm tư đặt lên trùng dị hình, có chút động dung. Mặc kệ là ai làm, đều đại biểu cho hy vọng.

Lê Hân vừa định nói chuyện, đột nhiên nhớ tới lời Phong Liệt Vân vừa nói, liền liếc y một cái. Quả nhiên Phong Liệt Vân đặc biệt tự nhiên mà đem công lao ôm vào người mình: "Ta làm."

"Ngươi?"  Hiển nhiên ba người đều không tin, cho dù không tự mình cảm nhận được lực khống chế của trùng dị hình lớn tới đâu, chỉ dựa vào thảm trạng ở Khoáng Tinh và trạm không gian biên cảnh cũng có thể tưởng tượng được. Phong Liệt Vân chỉ là dị năng giả hệ không gian, liền tính hệ không gian có đặc biệt, cũng không giống có khả năng tiêu diệt loại trùng này.

"Đúng vậy" Phong Liệt Vân nói y như thật "Vừa rồi lúc ta đi vào, bọn họ đều bị đám trùng này khống chế, còn có 30 huynh đệ bị ký sinh. Cũng may ta còn có chút lực ảnh hưởng tinh thần, không chỉ không bị khống chế, tinh thần lực khống chế của chúng dường như còn kém hơn ta, đã bị ta đoạt lại quyền khống chế giết chết. Đáng tiếc trận chiến trước đó hao phí quá nhiều năng lượng của ta, hiện tại chỉ có thể làm người ta thích nhất tỉnh lại, người còn lại…… Chờ ta khôi phục năng lượng lại đánh thức đi."

Lòng ngực Lê Hân nhảy mạnh một cái, Phong Liệt Vân như vậy là đang …… bảo vệ hắn!

Nghe Phong Liệt Vân nói người thích nhất kia, tim Nghiêm Sí nhảy lên một cái, y nhìn phía Lê Hân, lại thấy Lê Hân đang dùng ánh mắt khác thường nhìn Phong Liệt Vân, tâm càng thêm tắc, chỉ có thể nỗ lực đem lực chú ý dời lên thi thể đám trùng. Trùng này đúng là đã không còn sinh cơ, cho dù hô hấp có thể giả vờ, nhưng dị năng giả có thể cảm giác được năng lượng trong cơ thể sinh vật, rất rõ ràng đám trùng này đã không còn năng lượng cơ bản để sống.

Trong lời nói của Phong Liệt Vân có quá nhiều sơ hở, nhưng y khéo léo biến những sơ hở này thành  lưu bạch, y nói rất giản lược, lưu lại hầu hết nội dung để người đi đoán. Nếu loại giải thích này do bản thân nói khẳng định sẽ bị coi thành lừa đảo, nhưng Phong Liệt Vân không giống, y từng khiến  hàng triệu quân nhân dị biến tinh thần, lại có thể dưới loại trạng thái tinh thần ấy sống 50 năm, hiện tại tinh thần còn vô cùng thanh tỉnh, này liền không bình thường. Viện nghiên cứu đến nay vẫn chưa ngừng nghiên cứu về số liệu não bộ của Phong Liệt Vân, Dữ liệu não còn lại quá mức kỳ lạ, khiến bọn họ mấy năm nay vẫn chưa phân tích được thấu triệt, đúng là ước gì lại chộp Phong Liệt Vân về nghiên cứu lần nữa.

Thực nghiệm thể đặc biệt nhất, có thể khắc chế loại trùng làm người thúc thủ vô sách (72), thì cách giải thích này liền dễ dàng khiến người tin tưởng. Đặc biệt là Lê Hân…… nói thế nào nhỉ, Lê Hân thật sự quá yếu, yếu đến mức cho dù lúc này hắn đứng ra nói thật, người khác cũng chỉ cảm thấy hắn vì bảo vệ Phong Liệt Vân  mới nói vậy, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra đang nói dối, đầu năm nay quá yếu nói thật cũng không có người tin ╮(╯▽╰)╭

(72) Thúc thủ vô sách []: "Thúc thủ" []: Bó tay. "Vô sách" []: Không có cách nào. Cả thành ngữ có thể hiểu là "Bó tay không có cách nào".

"Ngươi dường như che giấu rất nhiều chuyện chưa nói?" Thẩm Uyển Như ép hỏi "Đây là chuyện liên quan đến vận mệnh nhân loại, thỉnh ngươi cho biết chi tiết kỹ càng. Nếu có thể, hy vọng ngươi có thể cùng ta trở về……"

"Dựa vào cái gì?" Phong Liệt Vân lười biếng nói "Vận mệnh của nhân loại? Ta đã nói rồi a, người trên toàn thế giới đều chết sạch, chỉ còn mình ta tồn tại cũng được. Đối với ngươi mà nói sinh mệnh của số đông cao hơn hết thảy, đối ta mà nói, bởi vì "phần lớn người" hạnh phúc này, ta và tất cả cô nhi ở cô nhi viện đều thành vật hi sinh, loại "hạnh phúc" này, không có "hạnh phúc" của ta, với ta không là cái rắm gì cả, ước gì tất cả mọi người đều thống khổ như ta mới tốt."

Y nói nói, Lê Hân cảm nhận được y lại muốn loạn lên, xui khiến tinh thần Phong Liệt Vân dị biến. Tinh thần lực lặng lẽ hiện lên từ đại não Lê Hân, định tiến lên trợ giúp Phong Liệt Vân, lại vì tầm mắt ngăn cản rõ ràng của Phong Liệt Vân nhìn về phía hắn mà ngừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!