Phil đem kết quả điều tra nói cho Lê Hân, cũng đem con dao khắc cùng chiếc nhẫn đưa cho hắn. Thấy Lê Hân mờ mịt nhìn chiếc nhẫn, nhịn không được an ủi: "Không phải Blake đã nói sao, loại thể chất của y ngoại trừ quân nhân đã từng được huấn luyện đặc thù, rất hiếm khi sẽ có sức mạnh như vậy. Tại thời điểm đối đầu cùng y, ta cũng từng nghĩ qua, cấp SS quả đáng sợ, loại sức mạnh có thể áp đảo mọi người cũng quá mức ghê gớm.
Cho dù tư chất có tốt đến đâu, nếu chưa trải qua lễ rửa máu sẽ không có khả năng có được thực lực như vậy. Nhất cử nhất động của y không có bất cứ động tác dư thừa nào, dị năng hệ hỏa khống chế tương đối tinh chuẩn. Cậu phải biết rằng, dị năng của y với chúng ta mà nói là cực kỳ đáng sợ, cho dù là tự thân luyện tập, hơi vô ý một chút cũng sẽ hại người hại mình, mà A Mộc lại có thể đem ngọn lửa cực nóng kia vận dụng đến như cá gặp nước, đây không phải nỗ lực là có thể đạt được, còn cần phương thức huấn luyện khoa học và hoàn cảnh huấn luyện.
Emir, dưỡng không được người như y. Cho dù là ở đế quốc, trừ bỏ đoàn quân có địa vị tối cao cùng tài nguyên tốt nhất, cũng không có khả năng đào tạo ra người cường đại như vậy.
Ngay từ lúc bắt đầu, y cũng chỉ là khách qua đường của Emir."
Do dự một hồi, Phil duỗi tay sờ sờ đầu Lê Hân, giống như trưởng bối đang an ủi hài tử. Trên thực tế, Phil đã 80 tuổi, dù là cư dân bình thường của đế quốc cũng đã kết hôn sinh con, phụ thân Lê Thành của Lê Hân cũng chỉ lớn hơn Phil vài tuổi mà thôi. Lê Hân chỉ mới 16 …… hiện tại đã là 17 tuổi, nhưng ở trong mắt Phil vẫn là một hài tử. Đương nhiên, hắn đối với đứa nhỏ này còn có một loại yêu thích cùng kính nể nói không nên lời, đại khái là bởi vì Lê Hân có thể tận sức với âm nhạc mà không bị chút dao động nào đi.
Lê Hân vẫn không nói gì, hắn chỉ yên lặng nhìn chiếc nhẫn nho nhỏ trong lòng bàn tay. Kỹ thuật đúng là tệ, A Mộc này nhìn như người vạn năng, kỳ thật cũng có chỗ y rất vụng về. Luôn lén làm những chuyện mà hắn không biết, vì không muốn làm hắn bị thương mà tập niết một đống dưa chuột, năng lực thủ công vô cùng kém, chính là khắc một chiếc nhẫn có độ dày không đều. Nhưng, chiếc nhẫn thô như vậy, lại có thể đeo vào ngón áp út tay trái hắn thật vừa, đặt biệt phù hợp.
Cho dù có thêm nhiều khuyết điểm, A Mộc vẫn là A Mộc. Y kéo thân hình thương tàn, mang áp lực tinh thần bị thương sẽ buộc y phát cuồng bất cứ lúc nào, đem phần ôn nhu nhất của mình thể hiện ra trước mặt hắn, dùng tất cả năng lực của mình mà bảo hộ hắn. Trên tinh cầu Emir như vậy, nếu như không có A Mộc, Lê Hân căn bản không đi được đến ngày hôm nay.
Một gia đình ấm áp có thể che mưa chắn gió, một công việc có thể sống tạm, còn có một tài khoản không nhỏ gửi ngân hàng, tất cả đều là A Mộc cho hắn.
Đem nhẫn mang vào tay, Lê Hân nâng tay hướng về phía mặt trời một lát, cười khổ nói: "Thật khó nhìn, y chính là …… ngốc nghếch như vậy."
"Kỳ thật…… Có thể trở lại đế quốc đối với A Mộc mà nói là chuyện tốt." Phil tiếp tục gian nan an ủi "Cậu cũng biết thương tích trên người y rất nghiêm trọng, nếu đoàn quân đệ nhất có thể phái ra một tinh hạm cùng mười mấy chiến hạm nhỏ tới đây tìm y, hơn nữa ít nhất tìm hơn ba tháng, tiêu hao như vậy, chứng minh y ở quân bộ đế quốc là một người tương đối quan trọng.
Thương tích do duy trì hình thức vô dưỡng trong thời gian quá dài và ăn nguyên tố phóng xạ, hẳn là không có vấn đề, quân bộ nhất định sẽ dùng toàn lực cứu y.
Ta tin cảm tình A Mộc đối với cậu, chờ y khỏe lại, nhất định sẽ đến tìm cậu."
"Ân." Lê Hân khẽ gật đầu, không cần Phil an ủi, hắn cũng nghĩ như thế.
Qua dấu vết chiến đấu cùng dao khắc rơi lại và chiếc nhẫn chưa hoàn thành, chứng minh lúc ấy A Mộc cũng không tự nguyện rời đi, mà là bị cưỡng chế mang đi. Lê Hân chưa bao giờ hoài nghi cảm tình A Mộc đối với mình, hắn tin chỉ cần thương thế tốt lên, A Mộc nhất định sẽ đến tìm hắn. Lo lắng duy nhất chính là tinh thần bị thương của A Mộc, không có âm nhạc của hắn áp chế, vạn nhất y khống chế không được thì làm sao bây giờ.
Cũng may có Phil bên người, không để Lê Hân suy nghĩ miên man: "Ta cảm thấy, cậu không cần lo vết thương tinh thần của y. Cho dù đế quốc không có cách chữa khỏi, ít nhất cũng có biện pháp ức chế. Nếu A Mộc đúng là sĩ quan đế quốc, thì chứng minh tần sóng tinh thần của y bình thường, có thể dùng được thuốc ức chế. Hơn nữa viện nghiên cứu hiện nay, có rất nhiều nghiên cứu không công khai với bên ngoài, bọn họ nhất định có biện pháp. Chờ sau khi A Mộc khôi phục lại tìm ngươi, sẽ có thể tiếp tục tấu nhạc cho y không phải sao?"
Lê Hân thoáng trầm mặc, ngẫm lại lời nói của Phil, đột nhiên cảm thấy hắn ta nói rất có đạo lý, dựa theo tính cách A Mộc mà phỏng đoán, nhất định cuối cùng sẽ là như vậy. Bọn họ chỉ tạm thời tách ra, khoa học kỹ thuật hiện giờ phát triển như vậy, gặp nhau giữa các tinh cầu cách mấy vạn năm ánh sáng bất quá chỉ là việc trong vài ngày, chỉ cần thương thế y tốt lên, không quá mấy ngày người kia sẽ tới tìm hắn.
Nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong chốc lát, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ vụng về ngồi mài dũa của A Mộc, đột nhiên cảm thấy thật đáng yêu, chiếc nhẫn thô sơ thoạt nhìn đặc biệt thuận mắt, quả là 1 chiếc nhẫn phi thường đẹp.
Thấy Lê Hân lộ ra nụ cười, Phil rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Hắn và Lê Hân ai cũng chưa nói đến việc đến đế quốc tìm A Mộc, suy cho cùng điều đó cũng quá khó khăn.
Bản thân Lê Hân chính là người bị lưu đày, cho dù thông qua buôn lậu trở về đế quốc, bị cha mẹ biết được cũng sẽ rước lấy phiền toái. Hơn nữa lấy tình huống đặc thù của hắn, ở Emir Phil còn có thể chăm sóc một chút, bảo vệ hắn không bị viện nghiên cứu chộp đi, nếu là đến Dorset tinh, đặc biệt là quân bộ mẫn cảm như vậy, tuyệt đối trốn không thoát. A Mộc thoạt nhìn bất quá cũng 30, vị trí cao lại có nhiều thế lực, căn bản không thể phản kháng hành động của đế quốc.
Giai đoạn này, Lê Hân tuyệt đối không thể đến quân bộ mà chui đầu vô lưới.
Lê Hân cũng có suy nghĩ như vậy, đặc biệt là tình huống của hắn, nhớ tới những ý tưởng từng nổi lên của mình, hắn căn bản không có khả năng trở về đế quốc a.
Cho nên, hiện tại điều hắn có thể làm, cũng chỉ là chờ đợi.
Thấy biểu tình Lê Hân vẫn không quá bình thường, Phil không dám để hắn một mình ở lại căn nhà này, liền nói: "Nếu cậu chịu trả tiền thuê nhà, có thể ở lại nhà ta. Cậu biết đó nhà ta rất lớn, còn có sân độc lập, ta không dùng được nhiều chỗ như vậy, có thể cho cậu thuê một tiểu viện."
"Ta không có tiền để trả tiền nhà." Lê Hân lập tức quyết đoán nói, hiện giờ hắn cần nắm chặt tiền mua sách, như vậy chờ đến khi A Mộc trở về, hắn đã sớm luyện tập tốt, có thể trực tiếp trị liệu giúp y.
Phil bị chặn đến tâm tắc, hắn còn chưa nói hình thức trả tiền thuê nhà a!
"Khụ khụ" Điều chỉnh lại cảm xúc, Phil tiếp tục nói "Tiền thuê nhà không phải tiền mặt, chỉ cần mỗi ngày lúc cậu luyện nhạc ngẫu nhiên có thể đến chỗ ta luyện một chút là được. Phải biết rằng, cho dù nhà ta chỉ có một cái sân, phí thuê một tháng ở Emir cũng phải 10 vạn tinh tệ……"
"Không thành vấn đề, một ngày ngươi cần ta đàn cho người trong thời gian bao lâu?" Lê Hân nhanh chóng trả lời.
Phil: "……"
Đừng cho ta biết bộ mặt thật thế tục của cậu a, như vậy ta sẽ cảm thấy cậu làm mộng tưởng ta tan biến đó!
Lê Hân cũng mặc kệ, ngay khi Phil nói ra tiền thuê nhà, hệ thống đã tự động bắn ra nhắc nhở: [Đạt được phòng phúc lợi của công ty, dự toán một tháng thu được 12 vạn hoa tươi, sẽ được tính khác sau một năm. ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!