Nhiệt độ thiêu đốt làm Lê Hân có chút hoảng hốt, cơ thể A Mộc nóng đến dọa người, động tác lại vẫn ôn nhu như cũ, trong mắt là mạt tình nồng không tan.
Giơ tay sờ sờ băng vải trên đầu A Mộc, trước đây chưa từng nhắc đến, tóc A Mộc đã sớm từ lần gặp ban đầu không cánh mà bay, thời gian dài như vậy vẫn không thấy dài ra.
Đúng là từ đầu tới đuôi đều quấn băng vải a, lúc ấy, Lê Hân đau, nhưng tiếp xúc thân cận khiến hắn cảm giác được, có lẽ A Mộc còn đau hơn hắn. Vì thế làm một cacbon yếu ớt, cũng là một bên thừa nhận thống khổ, Lê Hân ở thời khắc mấu chốt, cầm A Mộc cánh tay nói: "A Mộc anh có đau không, nếu không được thì đừng……"
Lời nói bị chặn trong miệng, Lê Hân vì mình tự tìm đường chết trả giá lớn. Mặc dù trong suốt quá trình A Mộc trước sau đều ôn nhu, dùng hết toàn lực che chở hắn. Việc luyện dưa chuột cũng không phải không có hiệu quả, thương trên người cũng không phải không có tác dụng, ít nhất trong lúc mê say, mỗi lần miệng vết thương đau đớn đều có thể làm A Mộc tỉnh táo lại, dùng lực đạo nhu hòa hơn ôm Lê Hân.
Nói cách khác, nếu như A Mộc không có một thân thương tích không trị được này, hiện giờ Lê Hân nhất định đã tương đối thê thảm, máu chảy thành sông, sau này có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề.
Cho dù trạng thái A Mộc không tốt, đến cuối cùng Lê Hân vẫn là khóc lóc xin tha, người nọ mới tâm bất cam tình bất nguyện mà buông tha hắn, quyến luyến mà lưu lại một cái hôn trân trọng lên trán hắn.
Lê Hân cảm thấy mình hóa thành vũng bùn, nằm liệt trong lòng A Mộc, hai mắt đều không mở nổi. Hắn xoa ngón tay A Mộc, đem đầu tựa vào bờ ngực rắn chắc kia, nhỏ giọng nói: "Ta ngủ một lát."
Lòng A Mộc cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, cẩn thận đem đầu Lê Hân đặt ngay ngắn, để hắn gối lên cánh tay mình. Lê Hân mệt đến ngón tay cũng không động nổi, mặt dán vào cánh tay A Mộc, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngày mai, sau khi rời giường liền đến tìm Phil. Nếu chứng thực năng lượng đặc thù trong bản thu âm sẽ mất rất nhanh, như vậy liền có thể sao chép chuyên bán ở Emir. Ký hợp đồng với Phil hẳn là có thể kiếm không ít tiền, hắn muốn 700 vạn tiền đặt cọc, sau khi có được《Hướng dẫn sử dụng tinh thần lực (sơ cấp)》, nghĩ cách giúp A Mộc trị liệu tổn thương tinh thần, sau đó, sau đó……
Hy vọng có thể an tâm về sau, thân thể mỏi mệt khiến Lê Hân vô pháp tự hỏi, hắn càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng thiếp đi.
A Mộc chăm chú nhìn dáng vẻ Lê Hân lúc ngủ, trong lòng thích không tả được, cứ như vậy mà nhìn mãi, nhìn mãi. Ai cũng không chú ý tới, lúc A Mộc cùng Lê Hân hòa hợp làm một thể, đại não Lê Hân đã phóng ra ngoài từng vòng năng lượng, loại năng lượng này hẳn là màu lam, nhưng loại màu lam này cực nhạt, dưới ánh nắng, dưới ánh đèn sẽ bị các ánh sáng khác bỏ qua, mà ở trong bóng đêm, loại ánh sáng căn bản không có tác dụng chiếu sáng này cũng sẽ bị bóng tối vùi lấp.
Trừ phi dựa vào dụng cụ hỗ trợ đặc thù, mắt người mới có thể thấy được ánh lam trong suốt này, ở trong không khí nở rộ sắc thái mỹ lệ.
Mà mới vừa rồi, loại lam quang kia, toàn bộ theo tâm ý của Lê Hân tiến vào đại não A Mộc, xoay quanh nơi y phát sinh bệnh biến, bao lấy ngoại lực vẫn luôn chiếm cứ trong đại não A Mộc. Đó là nguyên nhân A Mộc vẫn luôn nghe thấy tiếng hí vang, là một loại cực kỳ đáng sợ, lực lượng có thể làm cho não người bị thương không thể xoay chuyển.
Vì bảo vệ đại não A Mộc, lam quang chỉ có thể tạm thời bao lấy cổ lực lượng kia, không cho nó tiếp tục ăn mòn đại não. Muốn chậm rãi tranh đấu cùng cổ ngoại lực này, chữa khỏi tổn thương tinh thần cho A Mộc.
Cùng lúc lam quang bao lấy ngoại lực, âm thanh vẫn luôn quanh quẩn trong đầu A Mộc biến mất. Chỉ một thoáng đầu óc trở nên thanh tỉnh, làm y vốn sắp ngủ mở to mắt.
Cho tới nay, chưa có một khắc nào thoải mái như hiện tại, đau đớn trên thân thể vẫn còn, nhưng đầu óc lại vô cùng rõ ràng, làm mắt y có thể tinh tường thấy rõ dung mạo Lê Hân, đem dung nhan làm y say lòng kia khắc sâu vào đầu. A Mộc chậm rãi đem cánh tay dưới đầu Lê Hân dời đi, nhìn tay mình, lại nhìn lại tay Lê Hân.
Y dường như nhớ ra một chút, ở đế quốc, sau khi hai người yêu nhau kết thành bạn lữ, vẫn tiếp tục sử dụng truyền thống địa cầu cổ, sẽ đeo nhẫn vào ngón áp út đối phương. Tay y và Lê Hân đều trống rỗng, luôn cảm thấy có vẻ thiếu cái gì đó.
A Mộc cười một cái, lén đứng dậy mặc quần áo, mở ra hệ thống phòng ngự căn nhà, tránh cho lúc mình rời đi Lê Hân phải chịu thương tổn không cần thiết. Lặng lẽ không tiếng động ra khỏi cửa, khởi động phi thuyền đến một tiệm vàng. Từ xưa đến nay vàng chính là vật trao đổi đồng giá, cho dù rời khỏi địa cầu, đế quốc vẫn sử dụng vàng làm tiền dự trữ. Emir có tiệm vàng, chẳng qua tiệm vàng ở Emir đều không phải của tư nhân, lực lượng vũ trang không đủ mà ở tinh cầu lưu đày mở tiệm vàng, đến lúc đó sẽ lỗ sạch vốn.
Cướp tiệm vàng chính phủ càng không có áp lực, tiệm vàng ở Emir đều là bòn rút sức lao động của nhân dân lưu đày mà làm nên. Hệ thống cảnh báo đối với A Mộc mà nói bất quá chỉ là chuyện nhỏ, nhân viên an ninh càng là ngay cả bóng người cũng chưa nhìn rõ đã té xỉu. Đầu óc A Mộc phá lệ rõ ràng, thậm chí y có thể liếc mắt một cái nhìn ra hệ thống phòng ngự của tiệm vàng là quân đội năm nào thực hiện.
Loại biện pháp phòng hộ của các cửa hàng bán vàng này, đều là do quân đội bảo vệ, hệ thống được sử dụng cũng nằm bên trong quân đội, người ngoài không có khả năng biết được, thậm chí quân nhân bình thường cũng không biết.
Mà A Mộc không chỉ biết, thậm chí có thể nhớ rõ quân đội phát hành bao nhiêu đài vào thời điểm đó, số sê
-ri của mỗi của mỗi đài là mấy, mật mã ban đầu cho số sê
-ri là gì. Hệ thống phòng ngự mạnh mẽ này, thậm chí A Mộc không cần sử dụng dị năng với nó, chỉ cần dùng quang não nhẹ nhàng nhập vào mấy chữ, hệ thống phòng ngự chính là của y.
Blake từng nói qua, chỉ có nhân viên đặc chủng trải qua huấn luyện đặc thù mới có khả năng kiên trì vượt qua 12 giờ dưới hình thức vô dưỡng, mà y ước chừng chống đỡ hơn 70 giờ, rốt cuộc quá khứ là như thế nào?
Ký ức dần dần sống lại nói cho y, y là một quân nhân đế quốc, hơn nữa chức quan còn không thấp. Cũng có đủ quyền hạn xem cơ mật quân sự, thậm chí còn có lòng ghi nhớ chúng.
Quân nhân đế quốc a…… A Mộc ở Emir tựa như đứa trẻ mới sinh, ấn tượng đối với từ ngữ này cũng không rõ.
Bất quá bây giờ thân phận gì đó đều không quan trọng, quan trọng là nhẫn cho Lê Hân. A Mộc dạo qua một vòng quầy hàng cùng nhà kho, không tìm được nhẫn hợp ý, y nghĩ nghĩ, may mà trong nhà kho kia có vàng thỏi, liền dùng nó tự mình làm ra một chiếc nhẫn đi.
Cầm một con dao nhỏ trong tiệm vàng, A Mộc rời đi, tìm một nơi gần nhà (nơi mà phi thuyền trong 1 phút có thể tới, ít nhất mấy trăm km), ngồi ở ven đường, bắt đầu làm thủ công chiếc nhẫn. A Mộc vạn năng lúc này đây lại thật vụng về, điêu khắc trông rất nhanh, nhưng y không hề vừa lòng với tác phẩm của mình, đành phải dùng dị năng hòa tan vàng, rồi một lần nữa khắc lại.
Mà lúc A Mộc xâm nhập vào tiệm vàng, một tinh hạm đã đến ngoại vi tinh cầu Emir.
"Báo cáo chuẩn tướng Grant, tọa độ trước mắt x-273493, y-93762, z-735364, mục tiêu, tinh cầu lưu đày Emir. Khoảng cách 307 năm ánh sáng từ nơi xảy ra tai nạn, khoảng cách 13 năm ánh sáng nơi phát hiện ra xác cơ giáp. Căn cứ thí nghiệm góc bù, cơ giáp trong vũ trụ cấp tốc di chuyển một đường thẳng tắp dài đến bốn tháng, lý luận tiến lên 12.9 năm ánh sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!