Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực
Bé tập tô: Bơ Chắng [@linn_Ber]
Người trước khi chết sẽ nghĩ đến điều gì? Nếu chưa từng chết thì không thể biết, phần lớn những gì thế giới nói về chuyện này cũng chỉ là phỏng đoán.
Đối với Phong Liệt Vân mà nói, y chẳng có gì để nghĩ. Người ta có hoài niệm, có day dứt là vì vẫn còn chờ mong, còn tiếc nuối. Nhưng cả đời Phong Liệt Vân đến cuối cùng chẳng có gì cả, đồng thời, cũng chẳng có lấy một chút tiếc nuối. Y không cần phải ngoái đầu nhìn lại cuộc đời mình.
Năm đó, sau khi phát hiện viện trưởng cô nhi viện đã g iết chết thầy của mình, việc đầu tiên y làm là g iết chết viện trưởng để báo thù cho thầy. Dù vì chuyện này mà bị đưa vào viện nghiên cứu suốt hai mươi năm, y cũng không hề hối hận. Bởi vì tên viện trưởng ghê tởm đó đã bị y xử lý ngay lập tức, không để lại bất kỳ tiếc nuối nào, không phải đến trăm năm sau lại hối hận vì ngày đó không ra tay giết kẻ cặn bã ấy.
Hai mươi năm trong viện nghiên cứu đúng là khổ, nhưng sau đó, y cũng đã giết sạch đám nghiên cứu viên khi xưa từng tra tấn y. Cảm giác khi giết người thế nào? Ở tuổi hai mươi tám, Phong Liệt Vân có thể nói cho người khác biết: báo thù tại chỗ, cảm giác thật sự sảng khoái. Y không tin vào cái kiểu nhân quả thiện ác, không phải không báo mà là chưa tới lúc—đối với y, nếu thù không do chính tay mình báo thì chẳng có ý nghĩa gì.
Một triệu chiến sĩ Emir vì dị biến tinh thần của y mà chết, Phong Liệt Vân cũng chẳng có cảm giác gì. Dù sao cũng chỉ là một đám theo phe viện nghiên cứu phản loạn, chết thì chết, chẳng đau lòng. Y vốn là loại người như vậy.
Hai mươi năm trong viện nghiên cứu đã đổi lấy năm mươi năm điên cuồng. Năm mươi năm sau khi một lần nữa xuất hiện trước mắt thế gian, tất cả mọi người, bao gồm cả Lê Hân, đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Ai cũng tự hỏi: một người luôn bị dị biến tinh thần khủng khiếp giày vò, làm sao có thể cầm cự suốt năm mươi năm? Ngay cả Phong Liệt Vân cũng không rõ, nhưng y không cho rằng chuyện đó có gì to tát cần phải kinh sợ hay kính phục. Có tiền lệ hay không, y sống sót được, vậy thôi, sự việc đơn giản chỉ như vậy.
Năm mươi năm ấy thực ra cũng chẳng khác gì hai mươi năm trong viện nghiên cứu. Căn bản chẳng có mấy ký ức, thời gian vụt trôi như một cái búng tay, không để lại bao nhiêu dấu vết trong lòng y. Một đoạn ký ức ngắn ngủi cho y biết, sau khi đại náo Emir, y không hiểu sao lại rơi vào một tinh cầu u tối, nơi mà cư dân trên đó muốn ăn thịt y. Điều này với người khác nghe có lẽ rợn cả người, nhưng với Phong Liệt Vân, y chẳng cảm thấy có gì sai.
Những người dùng đạo đức để chỉ trích hành vi ấy chắc chắn không biết đói khát thực sự có mùi vị thế nào. Đó là một loại cảm giác mà chẳng thứ ngôn ngữ nào có thể diễn tả. Những người ở tinh cầu hắc ám đều hiểu rõ cảm giác đó, họ không yếu đuối, họ dùng mọi cách để sống sót.
Y hiểu, nhưng cũng không có nghĩa là y định chết. Y chỉ tính ra tay dạy dỗ một chút đám người mơ tưởng đến mình. Nhưng y vừa tỉnh được mấy giây thì lại rơi vào trạng thái điên loạn. Đến khi lần nữa tỉnh lại, bên cạnh y lại chẳng có biển máu hay xác chết, chỉ có một đám người co ro sợ hãi nhìn y.
Đều là một lũ nhát gan, thực ra... y cũng chẳng đáng sợ như vậy.
Cảm thấy đói bụng, Phong Liệt Vân lắc đầu. Dù y hiểu tâm lý ăn thịt người của bọn họ, nhưng bản thân y thì không muốn làm thế. Y có năng lực, vậy hà cớ gì phải ăn thịt người?
Đúng lúc ấy, chiến hạm vận tải của đế quốc chuyển hàng tới. Nhân lúc hiếm hoi bản thân còn tỉnh táo, y dùng dị năng không gian xâm nhập thẳng vào chiến hạm vận tải, cướp sạch tất cả vật tư, chỉ để lại vài chiếc chiến hạm. Có lẽ có người chết, nhưng y không nhớ rõ, chết hay không chết cũng chẳng quan trọng.
Y trở về trong chiến thắng, lúc đang ăn, trông thấy đám người tinh cầu hắc ám đáng thương kia nhìn y nuốt nước miếng liên tục, vành mắt đỏ hoe, y liền nhớ tới mấy con thỏ từng nuôi ở cô nhi viện, có chút đáng thương. Sau khi ăn no, y tiện tay ném thức ăn cho họ, bọn họ lập tức ùa lại, từ đó luôn dùng ánh mắt nhìn chúa cứu thế để nhìn y. Phong Liệt Vân cảm thấy phiền, nên từ đó không tiếp xúc nhiều với họ, chỉ tiện tay ném ít thức ăn qua trước khi bọn họ đói chết.
Chỉ là lần đó y nổi điên quá lâu, có người đói đến không chịu nổi, lén ăn mất con chiến hạm mà y cướp về. Khi y tỉnh lại, ba con chiến hạm chỉ còn lại một chiếc. Phong Liệt Vân tức đến phát điên, túm lấy mấy người lén ăn mang ra đánh một trận, còn dạy họ rằng: "Chiến hạm bị hỏng thì có thể ăn, nhưng không được tự tiện ăn trước."
Đám bị đánh trông thật tội nghiệp, vừa bị đánh vừa trông mong nhìn y, mắt không rời con chiến hạm còn lại, nước dãi nhỏ ròng ròng. Phong Liệt Vân không chịu nổi ánh mắt như thỏ con ấy, đành vứt họ sang một bên, điều khiển chiến hạm đi ra ngoài một vòng. Cụ thể đã đi đâu y cũng không nhớ rõ, tóm lại là thuận lợi trở về, còn mang theo thức ăn.
Năm mươi năm cứ thế vội vã trôi qua, Phong Liệt Vân tưởng rằng đời mình cũng chỉ đến thế. Ai ngờ y lại gặp được Lê Hân.
Lần đầu tiên gặp Lê Hân, y đang trong trạng thái tinh thần dị biến, thấy người là giết. Bao năm qua y đã vô thức giết bao nhiêu người chính y cũng không nhớ rõ, mà cũng chẳng thấy áy náy gì. Dù có là Lê Hân, y cũng không cho rằng bản thân nên sợ khi đã suýt giết cậu lúc đó. Bởi vì Phong Liệt Vân biết, Lê Hân sẽ không chết dưới tay y—cậu không phải người yếu ớt như thế.
Mặc dù đúng là yếu thật.
Lê Hân khiến tinh thần của Phong Liệt Vân ổn định trở lại, nên dĩ nhiên y sẽ không để vuột mất báu vật này. Y trực tiếp mang cậu về Hắc Ám Tinh. Thực tế đã chứng minh y làm đúng. Kể từ lúc Lê Hân dùng cổ cầm đánh thức tinh thần y, y chưa từng mất kiểm soát lần nào nữa. Nuôi dưỡng Lê Hân quả nhiên là một quyết định chính xác.
Chỉ là Lê Hân tương đối dễ chết. Nuôi cậu không thể giống như nuôi đám người Hắc Ám tinh thô ráp kia được, phải cẩn thận tinh tế hơn nhiều. Cũng may là khi có Lê Hân bên cạnh thì y sẽ không dị biến, trong trạng thái tỉnh táo, Phong Liệt Vân vẫn nhớ rất rõ rằng Lê Hân rất yếu.
Lê Hân từng nói cậu có người mình thích, muốn quay về quê kết hôn, cứ lần lượt lải nhải nói với y rằng cậu muốn trở lại Emir. Phong Liệt Vân chẳng thèm để tâm, thứ đã nằm trong tay y rồi thì đừng hòng chạy. Y chính là bá đạo như vậy.
Nhưng sau đó vẫn để cậu đi. Bởi vì có người đã tiếp nhận những "con thỏ" y từng nuôi (người Hắc Ám tinh), nơi đó còn tốt hơn Hắc Ám tinh nhiều, có thể ăn no mặc ấm, ai mà không muốn đi nơi tốt hơn, mấy con thỏ đó yêu cái mạng nhỏ lắm. Chỉ là năng lực của Lê Hân có hơi phiền phức. Phong Liệt Vân không để tâm sự tra tấn của viện nghiên cứu, nhưng lại không muốn Lê Hân cũng phải chịu tra tấn giống y. Lê Hân quá dễ chết, chắc chắn sẽ bị nghiên cứu đến chết.
Y ôm hết chuyện của Lê Hân trước mặt vị nữ thượng tướng kia, nói rõ rằng Lê Hân là do y nuôi, dĩ nhiên y sẽ bảo vệ cậu. Về chuyện Lê Hân thích người khác, lúc đó Phong Liệt Vân cũng chẳng cảm thấy gì đặc biệt, thậm chí còn chế giễu Nghiêm Sí đã từ bỏ Lê Hân. Nếu là y thích một người, nhất định sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để giữ người đó ở bên, cho dù người ấy không thích y, y vẫn cứ giữ lại, bởi vì y chỉ cần được nhìn thấy là vui rồi.
Phong Liệt Vân không hiểu vì sao Lê Hân lại bất chấp tất cả để mạo hiểm một mình đến đế quốc tìm A Mộc, lại còn mang theo cảm giác như thể thỏ con bị ném đi vậy.
Nhưng y không ngăn cản Lê Hân. Mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình, Phong Liệt Vân vẫn rất tôn trọng nhân quyền.
Sau khi Lê Hân rời đi, Phong Liệt Vân dựa vào đ ĩa nhạc mà cậu để lại nên đại não vẫn duy trì được sự tỉnh táo, nhưng rồi y phát hiện ra, trong trạng thái tỉnh táo ấy, trái tim mình dường như thiếu mất một mảnh. Phong Liệt Vân không hiểu rõ lý do là gì. Phil nói y đã yêu Lê Hân, Phong Liệt Vân chỉ cười nhạo—y không cảm nhận được điều đó chút nào.
Thế nhưng khi Lê Hân từ đế quốc trở về Emir, mảnh khuyết trong tim kia dường như được lấp đầy. Niềm vui tràn ngập trong lòng, sự trống rỗng biến mất, Phong Liệt Vân chợt nhận ra mình đã bị chính mình vả mặt một cú đau điếng.
Y từng nói, mình sẽ không yêu ai, với Lê Hân thì càng không hề có cảm giác. Nhưng rốt cuộc, vẫn bị chính trái tim mình phản bội. Không thể khống chế mà phải lòng Lê Hân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!