Chương 117: Âm nhạc đại sư (7) - Hoàn chính văn

Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực

Bé tập tô: Bơ Chắng [@linn_Ber]

Trận chiến ấy giằng co suốt khoảng 40 tiếng đồng hồ, cuối cùng nhân loại giành thắng lợi. Mất đi sự tiếp viện từ mẫu trùng, dù số lượng vũ trụ trùng có nhiều đến đâu, việc tiêu diệt chúng cũng chỉ còn là vấn đề thời gian. Ban đầu, các chiến sĩ sử dụng hỏa lực, đến khi toàn bộ đạn pháo cạn kiệt, họ điều khiển cơ giáp dùng dị năng chiến đấu. Khi năng lượng của cơ giáp cạn sạch, dị năng bản thân cũng kiệt quệ, họ liền cầm vũ khí lạnh, chuyển sang chiến đấu tay đôi trong môi trường không có oxy.

Tận đến hơi thở cuối cùng, họ cũng không hề từ bỏ. Chính nhờ sự đồng tâm hiệp lực của tất cả chiến sĩ, nhân loại cuối cùng đã chiến thắng!

Hàng triệu vũ trụ trùng không một con nào đột phá được phòng tuyến, toàn bộ bị tiêu diệt. Nhưng đội quân hai trăm triệu hai mươi triệu người ấy cũng phải chịu tổn thất vô cùng thảm khốc.

Một trăm hai mươi triệu chiến sĩ hy sinh, năm mươi triệu trọng thương, chỉ có mười triệu là chỉ bị thương nhẹ. Số người hy sinh nhiều hơn số bị thương, mà số trọng thương cũng vượt xa số thương nhẹ—đủ để chứng minh trận chiến này khốc liệt đến mức nào. Từng người trong số họ đều ôm quyết tâm tử chiến.

Không chỉ các chiến sĩ, cả những sĩ quan cấp cao cũng chịu tổn thất nặng nề. Ngay cả nguyên soái Grant cũng vì dị năng cạn kiệt mà kiệt sức chết trận. Nguyên soái Thẩm Phong, trong lúc chiến đấu trên chiến trường bị nọc độc của vũ trụ trùng ăn mòn một chân, đã phải trực tiếp cắt bỏ ngay tại chỗ, chỉ còn lại một chân nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu. Angel đã hy sinh. Talaris, nhờ sự bảo vệ của em gái, vẫn còn sống.

Trong số các nguyên soái, chỉ có Nghiêm Lẫm là còn tạm ổn, chỉ bị một vết cắn ở vai, xem như thương nhẹ.

Đối mặt với tổn thất nặng nề như vậy, ông nhìn những chiến sĩ còn sống sót mà không biết nên nói gì cho phải. Nhớ lại suốt 40 tiếng đồng hồ qua vẫn chưa thấy đứa con trai quay về, ông lặng lẽ nhắm mắt lại. Năm giây sau, khi mở mắt ra, ông lại trở về là nguyên soái của Quân đoàn số Một—người mang ý chí chiến đấu bất diệt.

Cầm lấy thiết bị truyền tin, Nghiêm Lẫm dốc hết sức gào to:

"Chiến tranh kết thúc! Nhân loại thắng lợi! Tất cả những gì chúng ta đã trải qua hôm nay sẽ được ghi vào sử sách! Hai trăm triệu người ở đây, dù sống hay đã hy sinh, đều là anh hùng của nhân loại! Các ngươi đã làm rất tốt!"

"Các ngươi đã làm rất tốt, làm rất tốt, làm rất tốt!"

Âm thanh ấy lặp lại vang vọng trong tai các chiến sĩ, thần sắc mờ mịt của họ dần dần khôi phục thần thái. Đúng vậy, dù tổn thất có thảm khốc đến đâu, họ đã làm rất tốt. Họ đã thành công trong việc bảo vệ nhân loại!

Trên người mỗi chiến sĩ đều mang theo một hay vài món đồ như tóc của đồng đội, vật tín vật v.v... Bởi vì sau khi chiến đấu với vũ trụ trùng, hầu như không thể thu thập thi thể chiến sĩ hy sinh. Họ có thể bị vũ trụ trùng nuốt chửng, hay xác trôi dạt giữa không gian, bị thiêu rụi bởi chiến hỏa, không biết bị thổi đến vì sao xa xôi nào, vĩnh viễn không quay về.

Vì vậy, trước mỗi trận chiến, ai cũng sẽ mang theo tóc hoặc vật tín của đồng đội. Nếu ngươi còn sống, ta sẽ trả lại cho ngươi. Nếu ngươi đã hy sinh vì đất nước, ta sẽ chôn vật ấy trong nghĩa trang, để nó trở thành dưỡng chất cho cây cối, vĩnh viễn khắc ghi tên của ngươi.

Tiếng hô của Nghiêm Lẫm không chỉ lay tỉnh các chiến sĩ, mà còn khiến Talaris đang nhìn chằm chằm xác cơ giáp Song Tinh sực tỉnh. Nàng thu bộ giáp Song Tinh bị hỏng vào nhẫn không gian, đứng thẳng dậy, sải bước đi đến bên cạnh Nghiêm Lẫm, tiếp nhận thiết bị truyền tin.

"Tổng thống lên tiếng ngay giữa chiến trường—có lẽ đây là lần đầu tiên." Talaris, chỉ còn một mắt và một cánh tay, hình ảnh qua thiết bị thực tế ảo hiện lên trước mặt tất cả mọi người.

"Chứng kiến trận chiến thế kỷ này, ta chỉ muốn nói: Các chiến sĩ Tinh Liên, từng người một đều là bảo vật của nhân loại. Họ không chỉ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ chiến đấu lần này, mà còn bảo vệ được những tinh thần lực giả quý giá. Ta, thay mặt toàn thể nhân loại, cảm thấy vô cùng tự hào về các chiến sĩ."

Hai mươi triệu tinh thần lực giả, trong đó mười triệu người bị thương nhẹ, bốn triệu người trọng thương, chỉ có một triệu người tử vong. So với sự hy sinh thảm khốc của các chiến sĩ, thương vong của tinh thần lực giả gần như có thể bỏ qua không tính. Bởi vì, trong suốt trận chiến, các chiến sĩ ấy đã dùng thân thể bằng máu thịt để che chắn cho họ, cho đến hơi thở cuối cùng cũng tuyệt đối không để họ bị vũ trụ trùng làm tổn thương dù chỉ một chút.

Trong số những tinh thần lực giả ấy, có gần hai mươi ngàn người là người sống sót từ tinh cầu Hắc Ám, mười ngàn người là thể nghiệm nhân được cứu ra từ viện nghiên cứu, số còn lại đều là cư dân Emir từng bị vứt bỏ. Họ có hận không? Có hận loài người không? Có, vô cùng hận. Nếu không phải vì Lê Hân đứng ra dẫn đầu tham chiến, bọn họ vốn sẽ không bước chân lên chiến trường. Chỉ là sức ảnh hưởng từ lời kêu gọi của cậu quá mạnh mẽ, người hâm mộ cậu đều đã theo bước cậu mà ra trận.

Hiện tại còn hận không? Vẫn hận, nhưng lý do lại chính là vì quá yêu thương đất nước này, yêu đến mức còn hơn bất kỳ ai, mới sinh ra nỗi hận vì tình yêu ấy. Nhưng so với hận, tình yêu ấy lại sâu nặng hơn. Trên chiến trường, hết lần này đến lần khác, chiến sĩ của Tinh Liên đã hy sinh thân mình để bảo vệ họ, dựng lên tấm chắn kiên cố giúp họ sống sót.

Dù là hận hay yêu, sau khi trải qua trận chiến này rồi, tất cả đều trở nên không quan trọng nữa. Từ giây phút này trở đi, sinh mạng của họ không còn thuộc về riêng họ, mà là do sự hy sinh của các chiến sĩ ấy đổi lấy. Họ sống sót, là nhờ những hy sinh ấy nâng đỡ. Vì vậy họ bắt buộc phải kế thừa di nguyện của những người đã ngã xuống, kiên định không lùi bước, tiếp tục chiến đấu vì sự phồn vinh của nhân loại. Đó là trách nhiệm họ mang theo, cũng là ý nghĩa tồn tại của họ từ nay về sau.

Talaris khẽ thở phào nhẹ nhõm. Vì những cuộc thi tàn nhẫn của Đế quốc cũ, những tinh thần lực giả kia từng chán ghét loài người, nếu không phải do Lê Hân kêu gọi họ, trận chiến này chắc chắn đã thất bại không còn gì nghi ngờ. Nhưng hiện tại thì khác, chiến tranh đã trao cho họ sứ mệnh, đồng đội đã trao cho họ linh hồn. Từ hôm nay trở đi, những tinh thần lực giả này sẽ thật sự buông bỏ hận thù, hòa nhập vào thế giới loài người, từng chút một, từng bức tường ngăn cách sẽ biến mất, và nhân loại sẽ thực sự bước vào tiến hóa.

Sau khi ổn định tinh thần binh lính, những người còn có thể di chuyển lập tức bắt đầu quét dọn chiến trường, đưa các chiến sĩ bị thương trở lại căn cứ điều trị. Một phần lực lượng còn lại được tách ra để đi tìm tung tích của Nghiêm Sí, Lê Hân và Phong Liệt Vân. Mặc dù ai cũng biết rằng ba người họ dữ nhiều lành ít, nhưng vẫn ôm lấy chút hy vọng cuối cùng để tìm kiếm.

Thế nhưng, tại khu vực trung tâm nơi Lê Chiến từng đứng chiến đấu, lại không còn gì cả. Không có vũ trụ trùng, không có dấu tích chiến đấu, không có thi thể mẫu trùng, thậm chí ngay cả bóng dáng của ba người ấy cũng không thấy.

Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc phải là một trận chiến khủng khiếp đến mức nào mới có thể khiến mọi dấu vết cùng lúc biến mất, ngay cả mẫu trùng khổng lồ cũng không để lại gì?

Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến Nghiêm Sí – người mang dị năng hỏa hệ cấp SSS, đủ sức thiêu hủy nửa tinh cầu. Chỉ có loại sức mạnh ấy, mới có thể trong vòng mười mấy giờ thiêu rụi hoàn toàn tàn tích của mẫu trùng, và cũng đủ sức hủy diệt hoàn toàn thi thể bản thân. Có thể tưởng tượng, trận chiến cuối cùng ấy, ba người họ đã đồng quy vu tận cùng mẫu trùng. Sau khi mẫu trùng chết, không còn gì có thể dập tắt ngọn lửa của Nghiêm Sí. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội ấy đã thiêu sạch mọi dấu vết.

Trận chiến diễn ra ở nơi này, còn tàn khốc và kinh hoàng hơn cả chiến trường chính của bọn họ. Khi nghĩ đến Lê Hân và Nghiêm Sí, nghĩ đến nguyên soái Lê Chiến từng kiên cường đến cùng, một vài chiến sĩ giàu cảm xúc không kìm được mà rơi nước mắt. Và chính vào khoảnh khắc đó, họ nghe được một âm thanh.

Âm thanh mờ ảo, du dương vô cùng, so với bất kỳ âm thanh nào khác đều thanh thoát, mỹ lệ, thấm sâu vào tận tâm khảm. Như thể tất cả cảm xúc, giác ngộ, sinh mệnh và linh hồn đều được truyền tải trọn vẹn vào nốt cao trong khúc nhạc ấy, khiến trái tim ai nấy đều rung động hơn bao giờ hết.

Thanh âm ấy chạm thẳng vào tận đáy lòng, khiến đội chi viện vừa đến không kìm được mà toàn bộ bật khóc. Không phải chỉ vì những người đã ngã xuống nơi này, mà còn vì toàn bộ trận chiến ấy. Hai chữ "anh hùng" — nặng nề biết bao... Có ai biết sau vinh quang tối thượng kia là bao nhiêu máu và nước mắt, thống khổ và sự giác ngộ? Đó là một tia hy vọng giành lại từ tận cùng của tuyệt vọng, là bài ca của linh hồn, là hai chữ mà cho dù có bao nhiêu ngưỡng vọng cũng khó gánh nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!