Chương 114: Âm nhạc đại sư (4)

Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực

Bé tập tô: Bơ Chắng [@linn_Ber]

Năm Tinh lịch 3254, Lê Hân đã đến thế giới này được bảy năm. Trong bảy năm đó, cuộc sống bên cạnh Nghiêm Sí ngoại trừ mấy tháng đầu tiên, hầu như mỗi năm chỉ có mấy ngày họ được ở bên nhau, mà số lần cùng nhau lên giường suốt bảy năm cộng lại chỉ có đúng năm lần – năm lần!

Lê Hân nhìn năm ngón tay của chính mình mà cũng cảm thấy đầu ngón tay đau nhức, đời cậu từng thấy kiểu yêu đương nào tàn khốc đến vậy chưa? Đến mức bây giờ cậu không dám cùng Nghiêm Sí lên giường nữa, vì hễ mà vừa lên giường, thì y như rằng hôm sau sẽ phải xa nhau. Mỗi lần gặp mặt, anh đều luyến tiếc, trân trọng từng khoảnh khắc ở bên nhau.

Lên giường nhất định là bị nguyền rủa! Lê Hân lầm bầm lầu bầu nửa ngày, cuối cùng đành bất đắc dĩ bị Phil gọi đi, chơi nhạc cho một nhóm mới có xu hướng thức tỉnh tinh thần lực — thật ra thì cậu cũng đang rất bận.

Mấy năm nay nhờ sự giúp đỡ của Phil, tài sản của Lê Hân đã tích lũy đến mức độ không thể tưởng tượng nổi, Phil papa cùng cậu cộng lại có thể gọi là giàu ngang quốc khố. Còn fans thì, hệ thống không còn hoạt động nên không ai thống kê nữa, nhưng dưới sự ca tụng của đám người mang tinh thần lực đang công tác tại Tinh Liên, có lẽ cậu đã có đến vài chục tỷ fans rồi.

Anti thì chắc cũng nhiều, dù gì cũng là người nổi tiếng, nhưng bọn họ chẳng có tí sức chiến đấu nào — lên mạng vừa nói được hai câu chê Lê Hân, lập tức đã bị fan não tàn kéo đến mức "qu@n lót cũng không còn sót lại", rồi còn bị truy tìm thân phận ngoài đời thật để trừng trị.

Fan của Lê Hân có thể nói là một trong những nhóm cuồng nhiệt nhất toàn Tinh Liên, được mệnh danh là "Quả mận". Dưới sự lôi kéo của nhóm "Quả mận", hiện tại Lê Hân còn dữ dằn hơn cả lúc trước Nghiêm Sí quản lý.

Sau khi cải cách kết thúc, Nghiêm Sí tranh thủ thời gian đưa Lê Hân về ra mắt mẹ – Thẩm Lam. Thẩm Lam và Lê Hân vừa gặp đã như tri kỷ, chỉ tiếc rằng gặp nhau quá muộn, vừa nhìn thấy cậu liền bắt đầu nói chuyện về Địa Cầu thời cổ.

Chủ đề nghiên cứu của Thẩm Lam đúng lúc là thế kỷ 21 của cổ Địa Cầu – thời đại trước khi bước vào thời đại vũ trụ, là thời kỳ nhân loại phồn vinh nhất. Hiện tại Tinh Liên dù có cả trăm tỷ dân, nhưng ngay cả tinh cầu phồn hoa nhất – Thủ đô tinh – cũng chỉ có khoảng 2 tỷ dân. Cả hệ tinh cầu Thủ đô cộng lại cũng chỉ khoảng 10 tỷ người, trong khi mỗi tinh cầu đều có đường kính lớn hơn cả Địa Cầu.

Ai cũng than rằng Thủ đô tinh chật chội đến mức nghẹt thở, vậy mà ngày xưa Địa Cầu chỉ là một tinh cầu nhỏ, với chỉ 30% diện tích là đất liền, vậy mà vẫn chứa được 10 tỷ người. 9.6 triệu km² mà nuôi được 1.3 tỷ dân, đúng là khiến người ta kinh ngạc! Thẩm Lam đặc biệt hứng thú với thời đại ấy, nhất là với quốc gia đông dân nhất thời đó — mà đúng lúc Lê Hân lại là người hiểu rõ nhất và cũng nhớ thương nhiều nhất về thời kỳ ấy.

Nhờ có Thẩm Lam, cuối cùng Lê Hân cũng tìm được tri âm. Hai người từ chuyện dân sinh, kinh tế, giáo dục của thời đại đó, nói mãi cho tới mấy vụ bê bối như chui cống ngầm, Melamine, Sudan đỏ. Cuối cùng họ vứt hai ông chồng – những người rất khó mới có kỳ nghỉ – qua một bên, buổi tối còn chui vào phòng ngủ chính để tiếp tục trò chuyện.

Thường thì Thẩm Lam sẽ ngồi một bên ghi chép, vừa chép vừa thắc mắc: "Chuyện là... mẹ thấy một điều rất kỳ lạ, Melamine ấy... Mẹ từng nghiên cứu tài liệu hóa học thế kỷ 21, Melamine có thể tạo màu sắc tươi sáng, độ bền cao, có thể dùng để sản xuất sơn kim loại, vật liệu trang trí chịu nhiệt, chất dính chống cháy, chất chống thấm nước hay chất làm cứng. Tuy rằng hiện tại Tinh Liên đã loại bỏ những vật liệu như vậy, nhưng dù thế nào thì những thứ đó đều không phải để ăn đúng không?

Mà sao lại cho vào sữa bột? Tuy mùi vị có lạ hơn một chút, nhưng nghe nói còn giúp sữa thơm hơn. Vậy tại sao lại bị gọi là 'sữa độc'?"

Lê Hân lặng đi thật lâu, hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc rồi mới đáp:

"Bởi vì carbon... không thể ăn. Dùng để chế tạo cơ giáp, chiến hạm, nhà cửa, kim loại, trang trí nội thất... chứ mấy thứ đó mà ăn vào, thì một giây sau người chết ngay."

Cậu thật sự không nên nói về vấn đề an toàn thực phẩm với mẹ vợ. Cậu biết ngay là không thể giao tiếp với người "suy nghĩ bằng silicon" như vậy mà!

"À, ăn thực phẩm phổ thông đều sẽ gây t‌ử v‌ong, tỉ lệ t‌ử v‌ong của carbon thế kỷ 21 cao như vậy mà vẫn có thể có nhiều dân cư như thế trên tinh cầu nhỏ như vậy, vì vậy có thể suy ra rằng giống loài carbon thời đại ấy có sức sinh sản rất mạnh. Theo phân tích, mỗi lần mang thai ít nhất phải là ba hoặc bốn đứa, quốc gia còn cổ vũ chỉ sinh một đứa con, con một còn có thể nhận một khoản tiền sinh hoạt, nhất định là bởi vì một thai chỉ sinh một đứa là chuyện rất hiếm."

Thẩm Lam vừa ghi chép vừa nói trên quang não.

Lê Hân: "......"

Mẹ vợ thân yêu ơi, con đã nói gì đâu, sao mẹ lại tự suy diễn ra cái kết luận quái đản thế này? Nhà ai lại thường xuyên mỗi thai sinh ba bốn đứa vậy chứ, nếu thật sự thế thì dân số Trung Quốc sớm thủng nóc kịch trần luôn rồi!

"Cái đó......" Lê Hân do dự một chút rồi hỏi, "Khi mẹ nghiên cứu văn hóa địa cầu cổ, ngài không xem văn hiến và tài liệu điện tử lúc đó sao?"

"Là như vầy, vào giữa thế kỷ 21, địa cầu đã xảy ra một trận cuồng phong khủng khiếp, toàn bộ hệ thống điện tử lúc đó đều t‌ê l‌iệt. Khi mọi người rời khỏi địa cầu để đi tìm hành tinh mới trong vũ trụ, hoàn cảnh trên địa cầu dần dần thay đổi. Không còn loài người trên địa cầu, trăm năm sau khắp nơi đều mọc đầy cây xanh um tùm. Mà sự xanh tốt đó là vì sau trận cuồng phong, địa cầu đã bước vào khoảng mười mấy năm kỳ sấm sét, quanh năm vần vũ lôi điện, lửa lớn thiêu rụi toàn bộ kiến trúc cơ sở trong các thành phố, mặt đất nứt toác, cỏ cây mọc lên. Sau mười mấy năm cháy lớn, toàn bộ địa cầu gần như không còn mấy tài liệu thư tịch bằng giấy... Cho nên, kỹ thuật năm đó thật sự lạc hậu, văn hiến quan trọng mà lại không dùng tài liệu chống cháy hay chống nước, cứ dùng loại giấy dễ tổn hại thế thì đương nhiên là khó bảo tồn rồi. Lần đầu tiên mẹ đến địa cầu, nhìn từ vũ trụ thấy đó là một hành tinh được bao phủ bởi màu lam và xanh lục, vô cùng mỹ lệ. Lúc đó hầu hết các thành phố đều đã trở thành rừng rậm nguyên thủy, chúng ta có thể tìm được chút bê tông và sắt thép đã là cực kỳ khó khăn rồi." Thẩm Lam giải thích.

Thì ra địa cầu lại khôi phục sinh cơ như thế...

Sau cuộc trò chuyện với Thẩm Lam, vị cuồng nghiên cứu này lại chui đầu vào đống văn hiến, ôm một đống tư liệu do mình phân tích ra đi tìm người ghi chép lại, Lê Hân kéo nhẹ khóe miệng, cảm thấy giao tiếp giữa các loài thật sự quá khó khăn.

Nhưng mà mẹ vợ có vẻ rất thích cậu, cũng không ngại việc Nghiêm A Mộc đổi tên thành Lê Nghiêm A Mộc, hai người coi như thực sự được cha mẹ chấp nhận.

Sau đó, bọn họ tranh thủ kỳ nghỉ ít ỏi còn lại để tổ chức hôn lễ, ai ngờ tin tức đính hôn vừa được công bố thì hai người liền bị fan couple Nghiêm Khắc công kích dữ dội.

Năm đó cặp đôi "Nghiêm Khắc" quá ăn sâu vào lòng người, couple Nghiêm Khắc cũng là một nhóm fan CP điên cuồng nhất trong các loại CP, bọn họ dùng phương thức vô cùng cực đoan, sau khi Lê Hân và Nghiêm Sí đính hôn liền định làm một cú ban đêm, lái phi thuyền đến nơi hai người ở, định đâm thẳng vào biệt thự của Nghiêm Sí. Khi đó hiếm hoi mới có kỳ nghỉ kết hôn để được ở bên nhau, Lê Hân vừa mới c ởi quần, kết quả là hacker đột nhập hệ thống phòng ngự biệt thự, điều khiển phi thuyền giả dạng lao thẳng vào phòng ngủ.

Ông vừa mới c ởi quần, mấy người cho ông xem cái gì đây? Không thể nhịn được nữa! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Nghiêm Sí còn chưa kịp nổi giận thì Lê Hân đã bùng nổ trước. Cậu lập tức ôm lấy cây cổ cầm, đàn lên một khúc 《Thập Diện Mai Phục》.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!