Lâm Thính Vãn và Tạ Kiến Hoài ngồi trong vườn một lúc thì dì Trần đến gọi hai người vào ăn cơm.
Cô lập tức đứng dậy, quay đầu lại thấy Tạ Kiến Hoài vẫn ngồi thẳng trên chiếc ghế thấp. Chiều cao và đôi chân dài khiến dáng ngồi của anh có phần gò bó. Lâm Thính Vãn theo phản xạ đưa tay ra định đỡ anh đứng lên.
Nhưng vừa đưa tay ra, cô mới sực nhận ra có điều gì đó không đúng — Tạ Kiến Hoài đâu phải ông ngoại bảy tám mươi tuổi của cô, cho dù ngồi ghế thấp cũng chẳng đến mức không đứng dậy nổi.
Cô vừa định rụt tay lại, thì lòng bàn tay anh nhẹ nhàng úp lên, những ngón tay thon dài hơi cong lại, khẽ siết lấy tay cô. Động tác rất tự nhiên nhưng mang theo cảm giác áp chế mạnh mẽ.
Bàn tay anh rộng và có lực, bao trọn lấy tay cô, nhiệt độ nơi lòng bàn tay chạm vào nhau trở nên rõ rệt. Gần như chẳng cần cô dùng sức, Tạ Kiến Hoài đã đứng dậy, giọng trầm thấp: "Cảm ơn."
Rất nhanh sau đó, hai bàn tay buông ra. Vẻ mặt Tạ Kiến Hoài vẫn bình tĩnh như không, còn Lâm Thính Vãn đành đè nén cảm xúc thoáng gợn trong lòng, mỉm cười nói: "Không có gì, đi ăn thôi."
Tạ Kiến Hoài bình thản khoanh tay ra sau lưng: "Ừ."
Hai người sóng vai đi về phía phòng ăn. Trên đường, Lâm Thính Vãn chỉ mang tính tượng trưng giới thiệu qua những khóm hoa cây cảnh hai bên lối đi. Tạ Kiến Hoài nghe hờ hững, ánh mắt chỉ lướt qua cảnh sắc đôi chút, phần lớn thời gian lại dừng trên bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô. Trong lòng bàn tay anh dường như vẫn còn vương chút hơi ấm từ cái chạm vào ban nãy.
Vừa bước vào phòng ăn, mẹ Tạ lập tức để ý tới chiếc vòng nơi cổ tay Lâm Thính Vãn, bà cười rạng rỡ khen: "Đẹp thật đấy, rất hợp với con."
Nhận ra là bà thật lòng vui vẻ, cô khẽ cười đáp: "Cảm ơn dì, con rất thích ạ."
"Thích là tốt rồi, lần sau mẹ… à, dì sẽ tặng con thứ khác." Mẹ Tạ hấp tấp sửa lời, nhưng mọi người đều nghe ra.
Bà nội Kiều và Kiều Dĩ Hạ liếc nhau, đúng là mẹ Tạ dịu dàng đúng như lời đồn, lại còn thật lòng vừa ý với Thính Vãn, sốt ruột mong có con dâu.
Thái độ chủ động, tích cực của nhà họ Tạ khiến những lo lắng trong lòng nhà họ Kiều cũng vơi đi phần nào.
Phòng ăn là một chiếc bàn tròn lớn. Bố Tạ ngồi cạnh ông nội Kiều, Kiều Dĩ Hạ ngồi cạnh bà nội Kiều. Mẹ Tạ thấy Lâm Thính Vãn ngồi xuống bên cạnh Kiều Dĩ Hạ thì liên tục ra hiệu bằng ánh mắt với con trai mình.
Tạ Kiến Hoài nhìn thấy mẹ ra hiệu nhưng vẫn kéo ghế ngồi ngay bên cạnh Lâm Thính Vãn. Mẹ Tạ hạ giọng, nghiến răng: "Con qua bên kia ngồi đi!"
"Chưa có danh phận, không tiện."
"Chẳng phải là vị hôn phu à, thế mà không gọi là có danh phận à?"
"Phải đính hôn rồi mới tính." Tạ Kiến Hoài hơi ngừng lại, nhìn mẹ hỏi: "Mẹ vừa rồi có giúp con định danh phận không?"
Mẹ Tạ nhắc lại cuộc nói chuyện ban nãy: "Nhà họ Kiều muốn tổ chức hôn lễ vào tháng Năm, khi đó thời tiết ấm áp, có nửa năm để chuẩn bị, mẹ thấy thời gian này rất…"
Nghe đến "tháng Năm", Tạ Kiến Hoài nhíu mày ngắt lời: "Không được."
Mẹ Tạ giật mình, hạ giọng: "Sao mà không được? Thời tiết tháng Năm rất đẹp, thời gian cũng hợp lý."
Lâm Thính Vãn vốn mong đám cưới tổ chức sớm, bản thân anh cũng cảm thấy tháng Năm là quá muộn.
"Tháng Năm công ty rất bận, con không rảnh để kết hôn."
Nghe lý do này, mẹ Tạ không nhịn được châm chọc: "Vậy với lịch trình bận rộn của Tổng giám đốc Tạ, khi nào thì rảnh đây?"
Tạ Kiến Hoài rất nghiêm túc đáp: "Tháng Một, trước Tết công ty không bận."
Bây giờ đã là cuối tháng Mười Hai, còn mấy ngày nữa là sang tháng Một, mẹ Tạ nghẹn lời: "Sao con không nói luôn là ngày mai đi."
Tạ Kiến Hoài nhấc chén trà bên cạnh, ung dung uống một ngụm nóng, thản nhiên nói: "Tạ Gia Hành và Hứa Chi Thanh từ lúc chia tay đến khi kết hôn chỉ mất một tháng, mẹ khi đó sắp xếp nhanh như thế, nếu là ngày mai chắc cũng không làm khó được mẹ đâu."
"……"
Uống trà mà cũng không chặn được cái miệng này!
"Em con khi đó có tình cảm sẵn, nhà họ Hứa cũng muốn cưới gấp, con với nó giống nhau chắc?" Mẹ Tạ bực bội hừ nhẹ: "Mười năm qua không gấp, bây giờ lại vội như muốn cướp vợ không bằng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!